C
|
ái ngày tôi và bạn chơi thân hơn bình thường, đến nỗi, thi
thoảng đi đâu chơi cũng kè kè bên nhau (như hình với bóng, như môi với răng -
có người đã nói vậy sau khi mọi chuyện đã vỡ lẽ). Đến mức, đi tán gái cũng đi
cùng. Rồi khi chuẩn bị lấy vợ, lấy ai bạn cũng hỏi ý kiến tôi. Bởi khi đó, bạn
yêu một lúc một vài cô, mỗi cô một vẻ, được cái nọ mất cái kia. Sắc kém nhưng
có ngành nghề (giáo viên một trường Trung cấp gì đó, kinh tế gia đình không có).
Có sắc nhưng lại buôn bán (giàu có), chẳng qua trường lớp. Chuyện đời là thế
đó. Và, tôi cũng thật thà, phân tích được hơn giữa cô này cô kia. Cuối cùng, bạn
cũng đi đến quyết định lấy cô vợ hiện tại bây giờ (giáo viên để dạy bảo con cái
lên người, có học hành...).
Cái ngày lấy vợ, tôi xin nghỉ ở cơ quan 2 ngày về giúp bạn, từ
việc đi mua sắm bàn ghế, tủ, trang trí phòng tân hôn... hay kê giường sao cho hợp
hướng và những việc liên quan đến ngày hạnh phúc của bạn, gia đình bạn. Khi đó,
tôi nhiệt tình giúp bạn, tiếp khách giúp bạn. Nói chung, là nhiệt tình, chân
thành, không vụ lợi. Sau khi bạn lấy vợ, tình bạn vẫn gắn bó như vậy. Bởi khi
đó chẳng có gì để tính toán thiệt hơn. Nhưng không biết bạn có nghĩ như vậy
không?
Trước đó, tôi có sở thích chơi lan rừng, nên thi thoảng vẫn
kiếm lan về chơi. Khi đi công tác các địa phương, nhiều khi tôi còn lên tận rừng
để kiếm. Khi đó đi công tác trên Sìn Hồ (Lai Châu), sau khi vào xã làm việc
cùng một đồng nghiệp, tôi lên rừng kiếm lan và lần đó cũng được khơ khớ. Tôi cửi
cả một cái áo phông ra để đựng lan. Ngoài ra, tôi cũng bỏ không ít tiền để mua
lan rừng về chơi. Đi làm ở Hà Nội, nên thi thoảng qua đường Hoàng Hoa Thám (Hà
Nội) mua, sưu tập các loài về chơi. Về bạn thích nên cũng muốn chơi. Khi đó,
tôi còn dành nhiều thời gian để thiết kế, đính lan vào các khúc gỗ (gỗ nhãn là
chính), hay trồng trong chậu cho bạn hơn là chăm chút cho giàn lan của mình (bạn
làm giàn trước, tôi làm sau, trước đó tôi mới chỉ treo lên cây nhãn). Khi đó,
tiền lan chưa bao giờ bạn bỏ ra một đồng nào. Bạn chỉ bỏ tiền ra mua 100 chiếc chậu
(mỗi người 50 chậu), tôi và bạn sang hẳn Bát Tràng (Hà Nội) để mua và chở xe
máy từ đó về Hà Nam. Khi đó tôi cũng chẳng tính toán thiệt hơn làm gì.
Rồi thời điểm 2010, cây cảnh đang sốt xình xịch do bên phía
Trung Quốc nhập, nên đi đâu, bất cứ nơi nào cũng đua nhau trồng cây cảnh. Chúng
tôi cũng không phải ngoại lệ. Mới ra trường đi làm được 1 năm, tiền không có
nhưng “máu chơi”, đó cũng là một sở thích, niềm đam mê của cá nhân tôi, nên
cùng bạn vay tiền mua ít cây sanh về trồng, chơi. Khi đó, tôi bỏ ra 8 triệu, bạn 4 triệu (tổng 12 triệu) mua một chuyến cây sanh đã bám đá (trung bình khoảng
300 nghìn/cây). Mua từ Đồng Văn (gần nhà vợ bạn) về dưới Tiên Hải. Không có đất
trồng nên mang hết cây vào sân nhà bạn. Khi đó là nhà cũ, chứ bạn và gia đình
chưa ra ngoài này (cạnh nhà tôi bây giờ).
Tiếp đó, tôi đầu tư cả một chuyến cây (cành sanh) ở dưới Nam
Điền (Nam Định) về. Tôi cũng bỏ tất mọi chi phí (cành cây sanh, ăn uống tôi, bạn
và lái xe, tiền thuê xe). Về bạn cũng chẳng đả động gì. Đất không có để trồng,
phải đi cắm bờ mương, bờ đê (ở quê mọi người nhờ bờ đê để đánh đống rơm rạ, trước
kia còn làm nhà vệ sinh (chưa phát triển nhà xí tự hoại). Ấy vậy, bạn còn lấy
ít cành sanh cho người nọ người kia (người nhà bạn), xung quanh rồi cả nhà vợ.
Tôi cũng chẳng tính toán làm chi.
Tiếp đến, chúng tôi (3 người) đầu tư cả khuôn chậu cây cảnh.
Lên mạng tìm hiểu mẫu khuôn, rồi chạy xe máy xuống tận Vũ Thư (Thái Bình) để đặt
khuôn (ang, hay post). Ấy vậy, bạn cũng chẳng bỏ ra đồng nào. Ban đầu, người bạn
thứ 3 vay tiền (10 triệu) để trả tiền khuôn chậu. Rồi sau đó, tôi cũng phải đi
vay, trả bạn 5 triệu (đóng góp). Đến khi bạn phải trả nợ, tôi lại phải bỏ ra 3
triệu nữa trả bạn (tổng tôi phải bỏ ra 8 triệu, người bạn thứ 3 bỏ ra 2 triệu,
bạn chẳng bỏ ra đồng nào).
Ban đầu, mục đích làm khuôn chậu để chơi. Rồi đầu tư làm để
bán, khi đó chi phí (cát, đá, sắt, xi măng... tự bỏ công) tôi và người bạn kia
bỏ ra tất, bạn bỏ mỗi địa điểm để đổ khuôn chậu. Rồi khi kinh doanh ít chậu, tiền
bạn thu (bạn ghi chép thu chi). Nhưng rồi cuối năm, bạn chẳng thèm tổng kết hay
đả động gì. Theo người bạn thứ ba ghi chép, tổng bạn thu từ tiền bán chậu cảnh
trên dưới 10 triệu đồng. Vậy mà bạn cũng chẳng thèm tổng kết rồi trả những chi
phí ban đầu cho đầu tư khuôn, chậu. Hơn thế nữa, bạn bán khuôn chậu cho người
thân nhà bạn, bạn cũng không có trách nhiệm thu tiền. Coi như biếu không. Bạn
cũng chẳng ý kiến ý cò. Biết thời điểm đó, bạn khó khăn. Tôi và người bạn kia
chẳng thèm tính toán. Nhiều khi tiền vật tư cát, đá, sắt, xi măng... tôi cũng bỏ
tiền túi.
Khi bạn và gia đình nhà bạn chân ướt chân ráo ra cạnh nhà
tôi, nào san lấp (cát, đá, xây dựng cơ bản...) tôi sang giúp bạn. Gia đình bạn
mời ăn cơm. Thực sự mà nói, nếu mọi chuyện vẫn tốt đẹp thì chẳng hề hấn gì.
Nhưng “lòng tham” con người đã thay đổi
mọi chuyện. Bạn và gia đình bạn chẳng biết “lẽ
phải”, “qua cầu rút ván”, “qua sông thì phải lụy đò”, “xoay đầu đổi đít”... Vì lợi ích cá nhân
mà bất chấp tất cả. Quay sang “cắn”
gia đình tôi. Tranh chấp diện tích gò, đồi (có mồ mả của những ngôi mộ vô danh).
Trong khi đó, gia đình tôi ra định cư hàng chục năm nay (từ năm 1974). Ra khai
hoang, tăng gia sản xuất (trồng mấy bụi tre, mấy cây Sấu). Ấy vậy, bạn và gia
đình bạn “được đằng chân lân đằng đầu”,
chăn nuôi dưới đó nhưng muốn chiếm tất. Đến khi hai gia đình cãi nhau, mẹ bạn
quay lại chửi tôi, rằng “ăn mòn đũa mòn
bát nhà bạn”, thật buồn cho chuyện đó. Tôi chẳng biết nói gì hơn khi mẹ bạn
“xoay đầu đổi đít” nhanh như vậy.
Đó là một phần câu chuyện với tiêu đề “rước hổ về nhà”. Sự thực về những gì bạn và gia đình bạn “cắn” gia đình tôi như thế nào. Đối nhân
xử thế với hàng xóm láng giềng như thế nào, mọi diễn biến sẽ dần gợi mở ở các
bài tiếp theo.
0 comments:
Post a Comment