Ở
|
bài trước, câu chuyện
đang xoay quanh vấn đề những khoản đầu tư của 3 chúng tôi, từ lan rừng, cây
sanh, cành sanh, khuôn chậu cây cảnh... Tuy nhiên, ở những khoản tiền đầu tư
không nhỏ đó (khi đó chúng tôi toàn đi vay), bạn chẳng mấy khi bỏ ra (ngoài bỏ
4 triệu tiền mua cây và tiền mua 100 cái chậu treo lan, khoảng 500 nghìn gì đó).
Thực tình mà nói “tiên trách kỷ hậu trách
nhân”, tại mình không rõ ràng ngay từ đầu nên chẳng trách được ai.
Như đã nói, nếu “lòng
tham” con người không biết tiết chế thì sẽ gây nên những suy nghĩ “thiển cận”, những ứng xử đi ngược với “luân thường đạo lý làm người” và những hành động “phản cảm” như tôi có đề cập ở những bài
trước. Quay lại câu chuyện, bạn và gia đình bạn chẳng có gì gọi là vì bạn, vì
mình, vì hàng xóm láng giềng. Thay vào đó là “mưu mô xảo quyệt” hòng muốn lấn chiếm những gì của người khác, của
xã hội. Từ “của người khác” ở đây tôi cũng nói hơi quá, tức là những gì mà gia
đình tôi ra đây định canh định cư, khai hoang, tăng gia sản xuất, như: Bụi chuối,
bụi tre, cây nhãn, chuồng lợn, nhà xí... không biết bạn quan hệ (đút lót) như
thế nào, bao nhiêu, với ai mà có thể san lấp một cách trắng trợn như vậy. Mặc
cho gia đình tôi, hàng xóm láng giềng xung quanh ý kiến ý cò, thậm chí có cả
đơn ra xã nhưng cũng chẳng làm gì được.
Riêng cá nhân tôi, đi làm trên Hà Nội nên không chứng kiến những
cảnh tượng đó. Khi đó bạn gọi điện cho tôi nói rằng, tôi xin được giấy phép san
lấp của xã rồi, ông gọi điện về nhà nói chuyện với ông nội ông đừng ngăn cản
tôi nữa. Tôi “tin” bạn, tưởng bạn
quan hệ và xin được giấy phép rồi, nên tôi cũng thật thà gọi điện về nói chuyện
với nội tôi, và bị nội tôi mắng cho một trận và không quên nói “bố con nhà nó lừa gạt”. Nhiều lần không
ăn thua cho dù nội tôi vẫn đâm đơn kiện những hành động phá hoại tài sản kia. Đến
mức, bạn và gia đình bạn chửi rủa, mắng nhiếc thậm tệ với ông nội tôi, thậm
chí, khi đó nội tôi đi đâu, bạn cho vợ bạn ra chặn đường. Nội tôi đi qua bên
này, nó đánh võng sang bên đó. Nội tôi qua bên kia, nó lại đánh võng theo và
kèm theo những lời “thô tục”, “vô văn hóa”... của một con người được ăn
học đàng hoàng và hàng ngày đang đứng gia giảng cho học sinh (dạy hợp đồng). Đó là
những gì tôi được nghe kể lại từ nội tôi cũng như một vài người khác.
Rồi mọi chuyện cứ thế diễn ra. Nhờ quan hệ gì đó. Chính quyền
xã làm ngơ mọi chuyện. Việc san lấp, xây dựng cơ bản sớm muộn cũng hoàn thành.
Trong khi đó, thi thoảng tôi về chơi cuối tuần còn ton hót chạy sang làm giúp
(chở cát, bê gạch...) mà bỏ ngoài tai những gì nội tôi nói, những gì hàng xóm
góp ý. Cũng chính vì tôi mà mọi chuyện mới vậy. Thật chẳng còn gì để nói với
tôi - một thằng “rước hổ về nhà”. “Tội đồ” đó có chết tôi cũng không làm
sao rửa hết được.
Mối quan hệ bạn bè “mù
quáng” đó vẫn tiếp diễn. Tôi đi làm trên Hà Nội nên ít chứng kiến những gì
đang diễn ra cũng như chịu áp lực từ 2 phía gia đình, đặc biệt những cuộc cãi
vã, thậm chí “ẩu đả” giữa hai bên.
Tôi về nhà chỉ bị mọi người chửi “ngu”
khi chơi, rồi kéo nó (bạn và gia đình bạn) ra đây. Dần dà tình bạn đó cũng mờ
nhạt từ khi nào không hay biết, bởi những lời nói, hành động và những gì nó gây
ra cho gia đình tôi, hàng xóm láng giềng ngày càng thể hiện đúng bản chất. Bắt
đầu từ thời điểm này trở về sau tôi sẽ dùng từ “NÓ” để thay cụm từ “bạn và gia đình bạn”. Từ “nó” vẫn là còn quá nhân từ để dùng chung và nói về những con người “vô ơn” đó.
Từ khi chân ướt chân ráo bước ra đây, đến hụm nước cũng sang
nhà tôi xin để uống (mỗi lần xin cả thùng nước mưa sang bên đó đun,nấu), rồi
thi thoảng bữa rau, củ su hào... nói chung là tôi không thích kể nể mấy chuyện
cỏn con, vạch vãnh này. Khi đó, những mâu thuẫn chưa xảy ra với gia đình tôi
ngoại trừ ông bà nội tôi. Bởi, “cha nó và
nó” có cái thói “ăn không nói có”,
tức là khi đi đến đâu, gặp ai (ngay cả người thân trong gia đình tôi) cũng nói
đã xin được giấy phép của xã, mọi người nhẹ dạ cả tin nên coi là đúng nên ít
nhiều cũng ủng hộ. Dần dà mới thấy “mặt
người dạ thú” ngày càng lộ nguyên hình, thông qua những lời ăn tiếng nói, đối
nhân xử thế và những gì hòng lấn chiếm đem lại lợi ích cho nó.
Những gì mà “nó”
đã, đang và sẽ gây ra cho gia đình tôi sẽ được truyền tải qua những bài tiếp
theo, dựa trên tiêu đề chính “rước hổ về nhà”. Tôi viết ra đây chẳng vì mục đích gì, ngoài lưu lại và lấy đó để xem “nó” sẽ sống như thế nào, bởi đời người
chỉ sống một lần. Sống sao cho phải. Sống để lại cho đời sau. Chứ đâu chỉ sống
một chốc một lát, sống cho mỗi gia đình mình.
0 comments:
Post a Comment