Ở
|
bài trước, tôi có đề cập qua một chút về những
hành động “bỉ ổi” mà nhà nó đã gây
ra. Trong bài này, tôi sẽ nói cụ thể hơn một chút về những gì mà “mồm” nhà nó nói thì tốt đẹp nhưng hành động
thì hoàn toàn ngược lại, đúng là “mặt người
dạ thú”, “khẩu phật tâm tà”... Trên
diện tích đất tăng gia của nhà tôi, sau khi “lừa gạt” [gia đình tôi tăng gia sản xuất hàng chục năm nay, chính
quyền thì làm ngơ (lo lót), hàng xóm láng giềng (nói sai sự thật để lấy lòng)]
để có được diện tích phía trên, xây dựng và chăn nuôi (lợn) một thời gian. Ăn đâu ỉa đó. Tiếp đến, thời gian đầu nuôi con bò, ngày ngày cột bò trên đó. Nếu cột bình thường thì chẳng sao, nhưng lợi dụng những lúc không ai để ý thì có những
hành động đáng lên án. Măng tre trong bụi chưa kịp chồi lên mặt đất thì đã bị
nó diệt. Đó không phải là hành động quá bỉ ổi hay sao?
Năm vừa rồi, nhà nó nuôi vịt, ngan,
ngỗng, thả ngày thả đêm trên đó. Căng lưới xung quanh, một mặt để nhốt vịt, gà,
ngan trong đó; một mặt chắn không cho gà nhà tôi sang, cũng hạn chế không cho
nhà tôi đi (nham hiểm). Khi cãi nhau nó tuyên bố cấm mẹ tôi đi qua lại bên đó. Trắng
trợn. Trong khi đó, bao năm nay nhà tôi có làm lối đi qua đó để trồng trọt, canh
tác phần diện tích đất cạnh đó đã được giao quyền sử dụng, cũng là chỗ cho mấy
con gà qua bới tìm thức ăn. Không dừng lại ở đó, nhà nó ngày càng thể hiện những
“dã tâm” để biến toàn bộ chỗ đó là của
mình. Đầu năm 2016, khi bị ảnh hưởng của cơn bão số 1 (bão Mirinae) nên một số
cây Bạch đàn, tre, sung... bên đó bị đổ, gãy. Tôi đã chặt hạ, một phần gỗ lớn
tôi đã mang về bên này, còn những cành nhỏ chưa kịp mang về, để đống bên đó.
Nhân lúc gia đình tôi đi vắng, khi cho gà, vịt ăn, nhà nó quét dọn sạch sẽ, đốt
bỏ toàn bộ củi, lá khi nào không ai hay. Phía trên thì nó đốt ngay dưới tán cây
Sấu làm cháy một phía tán của cây. Phía dưới nó đốt sạch. Thật bỉ ổi quá mà.
Khi bố mẹ tôi về thấy vậy, lời qua tiếng
lại. Thế mà nhà nó cứ trơ trơ, như chẳng có vấn đề gì. Như không hề hay biết. Rồi
lại cãi, chửi nhau giữa hai bên. Khi khác, nó lại dọn dẹp cho sạch sẽ, phát
quang những cây gì vướng trên đường đi. Hòng muốn làm một con đường xuống sông,
lấy cái cớ xuống xách nước cho vịt, ngan. Rồi hai bên gia đình lại cãi nhau.
Nhưng cũng chẳng ăn thua gì với nhà nó. Bởi nói hoài nói mãi với nhà nó cũng chỉ
là “đàn gảy tai trâu”. Nhà tôi cũng
chẳng thể làm được gì hơn. Không dừng ở đó, nó còn phát quang, quét dọn sạch sẽ,
đốt sạch không chỉ xung quanh con đường xuống sông, mà toàn bộ diện tích (theo
chiều ngang mảnh đất phía trên). Ý định, chiếm toàn bộ diện tích đó - diện tích
đất liền khoảnh kéo dài từ mép đường xuống tận dưới sông. Đúng là “lòng tham vô đáy”. Không biết thế nào
cho đủ. Thế mà đi kể với hàng xóm, nhà nó còn vu oan cho ai đó (bên sông) sang
bên này nhặt nhạnh củi. Ôi chao. Dưới sông thì bèo đặc kín. Ai đi đò qua được.
Hơn nữa, bây giờ mấy ai còn phải đi nhặt nhạnh, quét lá rụng về đun nấu làm chi. Thế
mà mồm nó cũng “phụt” ra những lời đó
được. Mà nói vậy thôi chứ, có ai thèm tin những gì nhà nó nói.
Rồi. Những cây cối (Sấu, Xoan...) mà
nhà tôi có trồng, nó cũng tìm cách diệt. Cây thì bị bẻ ngang ngọn (cây xoan),
cây nó chặt ngầm dưới gốc (cây sấu con). Cây chết chẳng dấu hiệu gì. Hóa ra chặt
ngang gốc (dưới mặt đất). Nếu bình thường không ai nhận được ra. Từ cái măng
tre không kịp mọc, cây sấu, cây xoan chưa kịp bén rễ... đã phải chết bởi những
thủ đoạn “bỉ ổi” của những con người “dã tâm”, hòng muốn đem lại lợi ích về
mình. Cây cỏ còn như vậy, huống chi sống đối nhân xử thế với hàng xóm láng giềng,
anh em họ mạc.
0 comments:
Post a Comment