N
|
hư thường
lệ, ngày cuối cùng của năm, cụ nội tôi và tôi sang bên đồi (chỗ tranh chấp) để
hương khói cho các ngôi mộ vô danh. Khi đó vào khoảng 10h đêm (đêm 30 ất mùi),
tôi và nội sang bên đồi hương khói, do đêm 30 tết thường tối trời, phải dùng
đèn pin để soi, tôi dùng đèn pin của chiếc điện thoại Nokia. Hương khói các
ngôi mô vô danh. Khi xong xuôi tôi cũng chẳng để ý xem có vấn đề gì xảy ra hay
không. Tôi và nội về bên nhà. Sau đó tôi và vợ đi ra chùa (chùa cách nhà khoảng
2km) đón giao thừa cùng nhóm bạn.
Khi đi
chơi, tôi mang điện thoại Nokia, mà không mang theo con kia (một chiếc nữa, tôi
dùng 2 số). Thời gian cứ thế trôi, khi gần giao thừa tôi về nhà, nghe tin rêu
rao “vợ chồng tôi đốt cháy đường ống nước
(ống nước ⌽27)” nhà A.
Đường ống dẫn nước từ dưới sông lên để sinh hoạt gia đình. Tôi nghe vậy vội chạy
sang bên nhà gọi A (trước là bạn) sang xem tình hình thế nào. Sang tới nơi,
đúng là do lửa bén lá tre làm cháy xém, loang lổ mặt dưới đường ống nước khoảng
20cm (bố mẹ tôi chạy sang dập kịp thời). Tôi dùng tay vuốt mặt dưới đường ống
không thấy nước chảy ra, nghĩa là đường ống nước không vỡ và nước không chảy
ra. Sau đó tôi có nhận lỗi về phía mình là do sơ suất nên dẫn đến tình cảnh như
vậy, chứ không cố ý và xin được khắc phục hậu quả bằng cách thay đoạn ống mới.
Sau đó,
tôi chạy xe máy vào trong làng, cách nhà khoảng 1km, gặp bố mẹ A đang nằm xem
tivi chờ cúng giao thừa. Vào gọi cửa cổng, bố A ra mở cổng, tôi nói giờ này
cháu xin lỗi làm phiền 2 bác một chút. Tôi trình bày về vấn đề làm ảnh hưởng đến
đường ống nước do sơ suất đốt tiền, vàng lúc 10h là không cố ý và mong 2 bác
thông cảm và cho cháu xin được khắc phục hậu quả. Hai bác nói không có vấn đề
gì. Nhưng trước đó, tôi có nghe thông tin, sau khi A phát hiện ra vấn đề thì có
bảo gọi bố mẹ A. Sau đó mẹ A chạy sang trước cổng nhà tôi và kêu la om xòm, gọi
“thằng Thắng đâu, nó đốt cháy đường ống
nước nhà tôi”. Khi đó, bố mẹ tôi cầm đèn pin chạy sang xem tình hình thế
nào, thấy lửa đang cháy (cháy lá tre khô ngầm bên dưới đường ống và cũng đang
bén vào mạn ngoài đường ống) và dập lửa. Trước đó, tôi đi chơi không mang điện
thoại (số thứ 2). A ở nhà, gọi điện vào tới 7 cuộc (tôi thấy báo 7 cuộc gọi nhỡ),
trong đó, 6 cuộc số của A có trong danh bạ và 1 số mới, tôi nghĩ số của vợ A).
Sau khi
vào nhà trong trình bày vấn đề và mong hai bác thông cảm. Tôi đi xe về nhà,
trên đường có gặp chú Luận (chú hàng xóm bên cạnh, chú có nhờ xe tôi về), đèo
chú về cổng thì tôi về nhà và lấy tiền định đi mua luôn ống mới về thay luôn.
Nhưng không biết chú Luận nghe tin ở đâu đã sang nhà tôi. Tôi đang quay xe đi
thì bố mẹ tôi bảo nó (tức là tôi) có uống rượu nên nhờ chú đèo giúp. Nhưng tôi
bảo cháu không sao, vẫn đủ tỉnh táo để đi, cứ thế tôi chạy xe lên chợ Cống
(cách đó khoảng 3km), trên đường đi lên đến nhà chú Lý (Lý vừa là em, vừa là bạn
của tôi và A), tôi đứng gọi, bảo lên tôi nhờ một tý. Định nhờ đi lên chợ mua ống
nước và về thay giúp. Nhưng Lý bảo ở nhà có đoạn ống ⌽27 nên tôi xuống xem và cầm 2 đoạn (1 đoạn dài
khoảng 50cm, một đoạn dài 30cm) mang về. Cả 2 đều đi vào nhà tôi và sang bên đồi
định thay luôn. Trên đường về, không hiểu em Bân (em nhà cậu) và bạn Đăng (Đăng
bạn học cùng từ nhỏ, cách 2-3 nhà) đã biết chuyện và đi bộ đến nhà tôi.
Tôi về cất
xe và sang gọi A, bảo để tôi khắc phục lại đoạn đường ống bị cháy. Thế là tôi,
Lý, Đăng, Bân và cả A sang, mọi người sang tranh luận, lời ra tiếng vào. A thì
nói “sao không đốt chỗ kia mà lại đốt chỗ
này” (chỗ gần đường ống nước). A nói cũng có lý, tôi nhận sai. Bởi khi đó
có nói thế nào thì mình cũng sai dù không cố ý. Thực ra chỗ tôi hương khói cách
đường ống nước, chỗ gần nhất khoảng 20cm (tiền vàng cháy hết còn tro để lại
mà). Nhưng chỗ đoạn đường ống bị cháy xém lại cách chỗ đốt khoảng 35-40cm. Tức
là, khi đốt tờ tiền, vàng có ít lá tre bên dưới nền đất, nên bắt lửa cháy lan
sang cả đoạn lưới (lưới cước đã rớt, nằm bệt dưới đất). Lý kiểm tra thì đường ống
nước vẫn đầy (tức là không bị mất nước), tôi cứ nhất quyết thay mới, nhưng A “cứ khăng khăng không cho thay, vì bảo chuẩn
bị giao thừa, mùng 1 đầu năm mới tôi không đi mồi nước được”. Tôi bực mình,
“tôi cứ thay đấy, ông không cho thay, ông
đạp tôi xuống kia” (do tôi có chút hơi men uống tất niên, nhưng bực về những
lời nói “không đúng sự thật” của A).
Lý bảo đường
ống nước có làm sao đâu. Và, Đăng cũng bảo thôi chuẩn bị giao thừa nên có gì để
mùng 5 tết sang thay và hứa cùng tôi sang thay, em Bân cũng nói vậy. Thế là tôi
quyết định để ra tết thay, nhưng A “cứ
khăng khăng bảo không phải thay”. Mọi người sau đó ai về nhà nấy và chuẩn bị
ra chùa thắm hương, hái lộc đầu xuân.
Đúng 12h,
tiếng đồng hồ báo chuyển sang thời khắc giao thừa, hai vợ chồng tôi cùng các bạn
có ra chùa thắp hương. Không như mọi năm. Năm nay tôi thắp hương và có giải
trình trước các “đức phật” về việc mình vừa mối vô tình gây ra, có nhận lỗi về
phần mình và kính mong “đức phật” chứng giám rằng đó là do sơ suất nên mới xảy
ra sự việc đáng tiếc như vậy. Sau khi thắp hương xong, tôi có vào chùa ngồi uống
nước cùng mọi người và sư bác trụ trì ở chùa. Được khoảng 5 phút tôi xin phép
ra về. Hai vợ chồng về nhà “xông đất”
luôn.
Tết đến
xuân về. Nhà nhà sum họp, chúc tết đầu năm. Tối mùng một sau khi đi chúc tết
các bác, cô, chú, anh chị em trong nhà xong, tôi có lên chúc tết nhà Lý. Hai
anh em dọn mâm cơm và làm chai bia uống. Câu chuyện đầu xuân với không khí tươi
vui, ấm áp cùng những lời chúc sức khỏe, hạnh phúc và thành công. Năm mới an
khang thịnh vượng. Bất chợt, Lý lại kể câu chuyện về sự việc tối đêm giao thừa.
Lý nghe được câu chuyện khi xảy ra sự việc. Lúc đó A gọi điện cho tôi không được
(do tôi để máy ở nhà), sau đó gọi cho Lý, tình cờ lúc đó Lý đang ở cạnh đó (nhà
chú Thính, cạnh nhà A). Sau đó, Lý có sang và nghe những gì A nói. Lý có kể lại,
mà tôi cảm thấy “bất ngờ” về những gì mà A nói với mọi người, làm tôi thất vọng
biết nhường nào về A (một thời chơi thân). Thất vọng vì:
(i)
A quá trẻ
con. Trẻ con ở chỗ, sự việc có như vậy mà A khuếch trương làm mọi người
nghe thấy có vẻ nghiêm trọng. A nói “ngày
tết nhà mọi người có nước dùng, nhà tôi không có nước dùng, lúc chiều hai vợ chồng
Thắng quét lá tre, đốt, phá đường ống nước nhà tôi”. Nghe câu này mà tôi
bàng hoàng như nhói trong tim. Sự thực có thế đâu cơ chứ, có ảnh hưởng đến ống
nước là thật, nhưng vẫn bơm, hút và dùng bình thường mà.
(ii)
Thiếu hiểu
biết. Sau khi sự việc xảy ra, chưa biết thế nào, không biết A có kiểm tra đường
ống và bơm nước thử hay không mà đã nói với mọi người như vậy?
(iii)
Không biết
trước biết sau. Khi A và gia đình chân ướt chân ráo bước ra ngoài
này. Bố mẹ tôi, tôi và háng xóm xung quanh đều giúp đỡ ít nhiều, từ những gì
tôi và A làm bạn “thân”, giúp đỡ nhau nhiều, chỉ có người trong cuộc mới biết đến
từng thùng nước sinh hoạt hàng này, do nhà A mới ra chưa có bể nước ăn... (chẳng
dám kể nể).
(iv)
Không thật
lòng. Sự việc xảy ra như vậy, tôi biết, A biết và một số người biết. Trong
khi tôi, A kiểm tra đường ống nước lần đầu, không bị chảy nước, ống có bị cháy
xém ở mặt dưới một đoạn trên 10cm, tôi bảo để tôi khắc phục bằng cách thay đoạn
ống mới. A khẳng định không làm sao nên không phải thay. Đến khi có cả tôi, A,
Đăng, Lý và Bân sang kiểm tra và định thay luôn, A vẫn khăng khăng đường ống
không bị làm sao cả nên không phải thay. Nhưng khi kể với người khác thì hoàn
toàn ngược lại. “Phóng đại” quá mức,
làm sự việc xảy ra nghiệm trọng hơn “vợ
chồng Thắng phá nhà tôi”. Quá “trơ trẽn”
mà.
Thật khó
mà có thể đưa ra nhận xét về con người A lúc này. Thông qua câu chuyện bạn đọc
có thể nhận xét hộ về câu chuyện xảy ra giữa người tôi và An. Đúng là "rước hổ về nhà" mà. "Khi không ưa nhau, nhìn nhau là cứt hết".
0 comments:
Post a Comment