April 29, 2017

Trong chuỗi câu chuyện “rước hổ về nhà” thật khó lòng có thể nói lên được những khía cạnh của những con người biến thái, gia đình biến thái. Bởi, trải qua nhiều đời, “cha nào con nấy”. Mỗi đời người, mỗi thế hệ sống ở những môi trường cũng như tiếp xúc, đối xử và để lại những “ô nhục” riêng cho làng xóm, xã hội khác nhau. Nhưng, tựu trung lại, những gì mà “con người biến thái” để lại chẳng tốt đẹp gì, và đó có thể coi là “những nhếch nhác trần ai” mà những ai ít nhiều được tiếp xúc với gia đình “” chỉ biết lắc đầu, ngán ngẩm và hổ thẹn thay.

Đâu đó trong xã hội có những người này người kia. Tuy nhiên, “nhà nó” thì được cả nhà. Sống toàn để lại những “ô danh” cho người đời chê cười. Ấy vậy. Dù thế hệ sau được ăn học, được đi ra ngoài xã hội. Nhưng cũng thuộc loại “bỏ đi”. Bởi, quen biết, sống, làm ăn chung với nhau, cái hay cái đẹp của nhau, của xã hội chẳng học. Toàn học những thứ “bần thỉu”. Sống thì bất nhân, bất nghĩa, bất tín.

Sau khi được chính quyền xã can thiệp. Nài nỉ. Xin một lối đi chung. Ấy vậy. Chẳng biết điều. Trở mặt như trở bàn tay. Ăn không nói có. Nó kêu bên này, rào kín không cho nó đi. Và, cán bộ địa chính lại phải vào. Nào đâu có rào kín. Có căng cái lưới để cho chó, gà, vịt (lục súc) nhà nó khỏi sang bên này phá hoại. Nó kêu, mỗi lần đi qua phải tháo lưới xuống ah? Ôi chao. Nó không biết nghĩ hay sao mà nói thế. Đi, đứng nhìn thấy bãi phân trâu thì phải tránh chứ. Đằng này người ta quây lưới cho chó, gà đỡ sang phá hoại. Nó đi qua, phải biết nhấc chân lên. Thế mà cũng trình bày và phụt ra được “mỗi lần đi qua phải tháo lưới xuống ah”? Thật hết chỗ nói.

Không dừng lại ở đó. Bố “nó”. Không biết gì. Khi ra ngoài UB, chúng nó phải nài nỉ, xin nhà người ta cho một lối đi chung. Ấy vậy. Nó trở mặt ngay. Văng tục “chẳng phải nhờ vả thằng nào”. Khi chưa cho một lối đi chung thì nói ngon ngọt, trình bày lên trình bày xuống. Nài nỉ. Van xin người ta. Khi được rồi. Nó không biết điều. Trở mặt. Vô liêm sỉ. Rồi. Người ta rào kín lại. Quây lưới. Lưới đen để cho chúng nó khỏi nhòm ngó. Để ý xem hàng xóm đi đái, đi ỉa ra sao. Thế mà nó chó hết mức. Vạch lưới lên cho gà nhà nó sang. Người ta đã tạo điều kiện. Nhưng sống không biết điều. Được đằng chân lân đằng đầu. Biết thân biết phận mà sống. Chính quyền xã giao cho đến đâu, cứ thế mà làm, ăn. Cơm nhà ai người đấy ăn. Nhưng không. Con người biến thái, không biết thế nào cho vừa, cho đủ. Không thóc mách không được. Sống đã bẩn tính rồi. Giờ ngồi yên không xong.

Rồi tiếp đến. Mẹ “nó”. Kêu bám dai như đỉa. Ôi chao ơi. Không tự dưng người ta đụng đến làm gì. Giao cho sử dụng đến đâu. Chăn nuôi hay làm gì trên diện tích được giao thì mặc. Đằng này, người ta để không thì nhòm ngó, lùa gà, vịt, ngỗng sang bên nhà khác. Nói thì miệng lưỡi chua ngoa. Không biết thế nào là lẽ phải. Uh, con vật nó có biết gì đâu. Nhưng con người biến thái chẳng bằng con vật (lục súc). Người ta đã rào kín, căng, quây lưới kín. Chúng nó còn vạch lưới lên để có chỗ cho con vật chui sang. Mà một vài con chui sang thì làm cái gì? Chẳng phải, muốn gây sự hay muốn kiếm chuyện chăng? Đấy. Sống tốt đẹp đâu phải qua lời nói tốt đẹp hay xấu. Thay vào đó, là thực tại những gì mà chúng nó sống và để lại những gì cho hàng xóm, láng giềng cho xã hội.

Nói một lần, hai lần người ta chưa tin. Nhưng thông qua những gì mà chúng nó sống thì ai cũng muốn tránh càng xa càng tốt, huống chi là chơi hay ngồi nghe những chuyện tầm phào. Tự chúng nó thêu dệt lên. Đời sống đâu phải ngày một ngày hai. Đời đâu chỉ sống cho riêng mình. Còn anh em ruột thịt, hàng xóm láng giềng, xã hội. Sống mà để lại những “ô danh”, “ô nhục” cho xã hội chê cười thì đúng là sống hoài, sống phí cả đời người, nhiều đời người. “Cái quý nhất của con người là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người...” [1].

 ============================================
[1] Nicolai Ostrovski (bản dịch ), Thép đã tôi thế đấy, (quyển 1), Nxb Trẻ.

April 22, 2017

Ấy là cách đây khoảng 3 năm, khi cãi nhau, “mẹ nó” dùng những lời lẽ thô tục nhất trần đời, thậm chí là lôi cháu nội của mình vào cuộc, để thóa mạ người khác. “” tụt quần cháu nội mới có mấy tuổi, bé đã biết gì đâu. Thế mà, nó “sủa” rằng, ăn... cháu nó. Trước chân ướt chân ráo ra ngoài này, nhờ vả, xin từng hụm nước uống, từng thùng nước về đun nấu hàng ngày. Hàng xóm láng giềng là vậy đấy. Sống gần đời người. Ấy vậy. Khi không được như ý muốn (lấn chiếm, được đằng chân lân đằng đầu), quay ngoắt (một trăm tám mươi độ) để thóa mạ, ăn không nói có cho người khác.

Đời nó là thế. Cũng chỉ vì lợi ích cá nhân, đất cát ăn chia không đều và anh em ruột thì cũng từ mặt nhau. Hàng xóm láng giềng (chỗ cũ) cũng chẳng ai ưa. Đến khi ra chỗ mới, với những bẳn tính con người, mọi thứ không có gì thay đổi ngoài những thủ đoạn “khẩu phật tâm tà” để lấn chiếm, chèn ép hàng xóm láng giềng hòng đạt được mục đích cá nhân. Người ta “bán anh em xa mua láng giềng gần”. Đằng này, chẳng cần quan tâm anh em ruột thịt, hàng xóm láng giềng nghĩ gì, sống gì. Nghĩ, hành động và sống cho riêng mình. Đời đâu chỉ sống cho riêng mình.

Ở chỗ cũ. Nơi mới. Chẳng chơi được với ai ngoài một vài hộ (một hai hộ) chẳng liên quan gì, mà người ta cũng chẳng ưa chi cho cam. Thi thoảng, tự chủ động đến chơi. Làm chỗ đi lại. Chứ chẳng nhẽ ra đây, chẳng thể chơi với bất cứ một hộ nào thì quả chẳng phải là “con người biến thái” sao? Bởi, cách sống quá ư là “chó”. Đến mức, dù chỗ cũ hay nơi mới, đi đến đâu người ta cũng ghét. Sống như vậy thì quả là uổng phí một đời người. Mà đời cha như thế nào, đời con nó cũng vậy, thậm chí nó còn “tệ” hơn. Đúng là “cha nào con ấy” chẳng sai bao giờ.

Thực tình mà nói. Là con người với nhau chẳng ai làm toàn những chuyện “bỉ ổi”, “vô liêm xỉ” như vậy. Cứ nghĩ thế là hay, là tốt đẹp. Đi đâu nói chuyện cứ như là hàng xóm láng giềng gây sự trước, người ta không có việc gì làm hay sao mà đi kiếm chuyện... Rồi nó kêu “bám như dai đỉa”. Ai thèm chứ. Nếu nó biết sống, biết lẽ phải, sống có tình người thì ai đụng đến nhà nó làm gì. Được đằng chân lân đằng đầu. Nhờ chính quyền xã vào can thiệp, đo đạc, cắm mốc giới, giao cụ thể. Không thỏa mãn với những gì được phân, giao cụ thể. Mượn cớ “lối đi chung” để thả vật nuôi. Và lấy đó để đi lại, tạt ngang tạt ngửa, nhòm ngó xung quanh. Không hiểu được “con người biến thái”. Ở nhà, hay đi đâu qua nhà là cứ phải quay sang, nhòm ngó (bên nhà thì nhìn qua khe, chỗ hở, đi đường thì nhìn xuống) xem hàng xóm làm gì. Có khi hàng xóm có đánh rắm cũng “ngửi thấy”. Đến mức, bên này, dùng cả lưới đen để che, đậy để cho không nhìn ngó nữa. Nhưng thật khó. Cho những con người thích xoi mói, để ý đến từng câu nói, hành động, việc làm của hàng xóm. Đến đi đâu, làm gì “” cũng để ý. Thôi thì phải xác định sống chung với “”. “Lũ” bẳn tính. Bỉ ổi. Không còn tính người. Sống để lại những “ô nhục” cho người đời chê cười. 

April 21, 2017

Thực tình mà nói, không biết có thể dùng những từ ngữ (thô tục) nào để nói về con người, à mà không, nếu là con người thì đâu đến vậy. Dường như là con người biến thái mất rồi. Biến thái chỉ vì những lợi ích cá nhân mà đánh mất đi nhân phẩm của con người. Là con vật (con chó, lục súc) nó còn biết nghe lời chủ; biết giới hạn của nó. Đằng này, là con người (con người biến thái) không còn biết thế nào là lẽ phải, đạo đức, nhân cách... và là con người đúng nghĩa.

Đó là câu chuyện xoay quanh tiêu đề “rước hổ về nhà” mà tôi đã, đang và sẽ đề cập ngày càng dài, nhằm lột tả những “ô uế”, “ô danh” mà “” đã để lại cho làng xóm láng giềng, xã hội. Câu chuyện không được xuyên suốt nên bạn đọc sẽ thấy sự chắp vá các dữ kiện. Do, người chắp bút không dành được nhiều thời gian để xâu chuỗi các dữ kiện theo thời gian. Mà thay vào đó, đôi lúc có chút cảm xúc mới ngồi viết lên mấy dòng tâm sự.

Sau đợt vừa rồi, nhờ chính quyền xã can thiệp, làm rõ ràng rạch ròi phần diện tích đất đồi, bãi mà “” muốn liếm láp (ăn cướp) của hàng xóm. Khi không tạo điều kiện cho một lối đi chung xuống  sông. Phải xin. Nói khó dễ. Rằng xin một lối đi để xuống sống xách nước, rồi dẫn một đường ống nước. Nhưng khi hàng xóm, chính quyền tạo điều kiện cho rồi. “” lại dở chứng. Lộ nguyên hình bộ mặt giả dối. Khẩu phật tâm tà. Khi nói với người này người kia, cán bộ xã, chính quyền thì cứ như là chẳng có vấn đề gì. Cái gì cũng tốt đẹp. Chính quyền giao cho đến đâu làm đến đó. Nói chung là “mười câu tốt đẹp cả mười”.

Nhưng đâu ngờ. Xong xuôi. Cọc đã cắm. Giao cho một lối đi chung. Xin nhắc lại. Chỉ người đi chung. Không được phép chăn thả vật nuôi. Ấy vậy. “” quây lưới để thả vịt, lấy đó làm chỗ chăn thả và thích đi thế nào thì đi. Gia đình có rào lại và để một lối đi riêng. Nó tự ý tháo bỏ lưới và lại thả gà, vịt như ban đầu. Lại phải nhờ đến chính quyền. Thế mà ra nó nói, gia đình bên này rào kín không để một lối đi chung như xã đã giao. Thật trắng trợn. Ăn không nói có quen rồi. Mà “ăn không nói có” như vậy, mà không biết ngượng. Người ta bảo, trước khi nói phải uốn lưỡi bẩy lần chứ. Nói mà không nghĩ trước nghĩ sau. Chỉ nghĩ cho riêng mình. Cũng phải thôi, có còn “nhân cách” của một con người đâu.


Đi đến đâu người ta cũng ghét. Chơi với ai cũng chỉ một lần. Sống toàn để lại những “ô danh”. Ấy vậy. Đi ra ngoài xã hội mà cũng không biết lẽ phải là gì thì quả là cuộc đời này sống có uổng, phí không? Đâu chỉ sống ngày một ngày hai. Sống với nhau trong chốc lát. Sống cả đời người. Sống để đức cho con cháu. Sống có đức không sức mà ăn. Phải chăng, người lớn (con người biến thái) sống như vậy để làm gương, nói, dạy con cháu? 

April 20, 2017

Chuyện “chân trong chân ngoài”, hay “chân ngoài dài hơn chân trong” không phải ở mọi đối tượng, đặc biệt, trong các cơ quan công quyền hay các đơn vị tự chủ (NĐ 115). Vấn đề không phải là mới, nhưng cũng chưa bao giờ hết hot.

Chuyện có liên quan đến một anh, trước giờ cống hiến tương đối (tính theo thâm niên công tác cũng như những gì cố gắng trong thời gian qua), đang lúc chuẩn bị thăng chức (trước có cơ cấu). Ông tham gia một chút bên ngoài. Tuy nhiên, chưa đâu vào đâu. Công việc bên ngoài chưa đi vào vận hành một cách thuận lợi (chưa hoạt động). Ấy vậy, sau một hôm, nghỉ bẵng đi 2 ngày. Sếp lớn sếp bé gọi điện không nghe máy, cũng không tìm cách nào liên lạc được. Gọi cho vợ cũng không xong. Tưởng ông này gặp vấn đề gì, nghỉ mà không thấy báo cáo.

Sau 2 ngày biệt tăm. Ông lên cơ quan bị sờ gáy luôn. Gọi sang báo cáo. Trình bày đầu đuôi. Rồi khai (không mách mà khai) rằng, ông có tham gia kinh doanh bên ngoài. Ôi chao ơi! Ai đời lại vậy. Người ta “chân trong chân ngoài” đầy ra, mà có bị mách cũng chối bay chối biến. Đằng này, chưa đâu vào đâu mà ông lại khai. Dại hết chỗ nói.

Cũng từ đó, biết là làm thêm bên ngoài. Hôm sau họp giao ban, tuyên bố luôn là việc thăng chức của ông không được chấp thuận nữa. Và, từ “khai” đồng nghĩa với việc ông mất vị trí phó này. Không dừng lại ở đó. Liên quan đến công việc, đặc biệt là có mặt ở trên phòng thì không sao, vắng mặt là biết ngay. Nào là bị gọi, hỏi đang ở đâu? làm gì? Công việc thế nào? vân...vân và vân vân.

Trước đó (chưa khai), xin nghỉ phép một hai ngày không sao. Nay, nghỉ một ngày cũng bị để ý xem nghỉ chuyện gia đình hay chuyện “chân ngoài”. Thấy dại chưa? Rồi bị giao tham gia nhiều việc, nhằm hạn chế việc ông dành thời gian cho bên ngoài. Hôm nay, có việc xin nghỉ về sớm. Chưa kịp rời, đã bị gọi quay lại. Lần hai và lần ba, cũng vậy, vẫn bị gọi quay lại giải quyết này nọ. Đến gần cuối giờ ông mới về được.

Nên hay không nên có chân trong chân ngoài?

Ở góc độ cá nhân, nên có “chân trong chân ngoài”. Bởi, xã hội bây giờ là vậy. Nếu cứ trông chờ vào mấy đồng lương “bèo bọt” thì biết chi tiêu thế nào? Đi làm chỉ để lấy mấy đồng lương chỉ dành cho những con người đi làm cho vui, để giết thời gian, chứ tiền họ chẳng thiếu. Con với những ai, lo “cơm áo gạo tiền” thì là cả một vấn đề. Nên việc làm thêm, làm ngoài chẳng còn xa lạ gì. Tuy nhiên, sắp xếp bố trí làm sao cho hợp lý để không để ảnh hưởng đến công việc chính (dành nhiều thời gian cho công việc hiện tại, đôi khi nguồn thu nhập chính từ nơi khác) và không ảnh hưởng đến mối quan hệ “lãnh đạo - nhân viên” quả là một điều không đơn giản.


Với đồng lương theo hệ số so với nhu cầu chi tiêu (đắt đỏ) hiện nay thì khó đảm bảo nhu cầu tối cần thiết, chứ nói gì đến tiết kiệm, tích góp để mua chung cư, mua đất làm nhà hay mua xe... ngoài trừ “tham nhũng” hay tiền chùa. Nên, “cái bụng có đói, thì chân mới bò”. Nếu ai mạnh mồm nói, thu nhập chỉ ở đồng lương mà không có nguồn thu nào khác, mà vẫn tiết kiệm mua nhà, mua xe thì cần xem lại, ngoại trừ tiền của người khác hay một vài người trúng “vietlott”.

April 19, 2017

C
ó một vài lần tôi có nói, việc ham, thích một trò chơi hay một thú vui nào đó cũng có chừng mừng nhất định. Đằng này, cái cần dành thời gian quan tâm, tìm hiểu, trau dồi kiến thức chuyên môn cũng như các kỹ năng mềm cho công việc và vấn đề theo đuổi thì chẳng mấy khi được mọi người đề cập. Tương tự, ở một vài đơn vị nghiên cứu, những vấn đề về chuyên môn thì chỉ khi nào chuẩn bị có hội đồng tư vấn, nghiệm thu chuyên môn thì mới được đả động, đề cập tới, có chăng, là khi chuẩn bị kiểm tra (kiểm cha, kiểm mẹ) gì đó. Tuy nhiên, động đến tài chánh, dù chỉ một xu thì không biết mất bao nhiêu thời gian, cả trí lực (tìm cách né, luồn lách) của mọi người.

Quay lại câu chuyện, với vai trò của một người nghiên cứu viên (tương lai là nghiên cứu viên chính, nghiên cứu viên cao cấp nếu có thể) và cũng là một trong những học viên đang theo đuổi con đường khoa bảng (NCS). Ấy vậy. Anh (bạn) chẳng mảy may lo cho khoảng trống cả về chuyên môn cũng như kỹ năng mềm “cần và đủ” để phục vụ công việc. Công việc thì “ôm đồm” nên khi đụng đến nào là chất lượng thấp, chậm tiến độ, nói chung là “ì ạch”. Sau nhiều năm làm việc, phong thái làm việc chẳng có chi thay đổi “nước đến chân mới nhảy”. Trong khi đó, thời gian rảnh rỗi, dồn tâm lực vào “AOE - đế chế”, nhiều hôm, lãnh đạo đi vắng chơi cả buổi.

Thực tình, nhiều lần góp ý, nói chuyện, tâm sự với anh (bạn) nhưng đâu vẫn vào đó. Có lần tâm sự, tôi nói, nếu Viện có mục ghi danh, công trạng về khoản này (đế chế) thì chắc anh (bạn) được xứng danh đầu tiên. Thi thoảng đi công tác, tối về phòng ngủ thì bật xem youtube nào là “chim sẻ đi nắng” hay “thần long” gì đó, mà tôi đi cùng có nghe anh xem qua youtube. Bữa nay, (rảnh thì phải), sau khi ăn cơm xong là hội quân “đấu”, một trận, hai trận, nhiều trận. Dường như, nó đã ăn sâu vào trong tâm thức của mỗi người khi đã nghiền “nghiện”.

Thực sự mà nói, “ốc chẳng mang nổi mình ốc lại mang cọc cho rêu” hay “con người đa tài”. Thậm chí, chỉ vì “cái ngứa mồm” mà tôi toàn kiếm chuyện không đâu. Người ta chẳng mướn, chẳng nhờ sỉ vả gì mà mình tự bày này bày nọ theo ý mình. Đó là những lần mà tôi ít nhiều có đề cập. Tưởng rằng, sau những lần ấy, tôi chẳng còn cảm hứng gì viết cho vấn đề này. Nhưng, chẳng hiểu hôm nay thế nào, ngồi nghe những tiếng “kích đúp” của con chuột máy tính khi chơi AOE (chắc vui tai), nên tôi viết vài lời tâm sự.

Thời gian dần trôi. Rồi cái gì đến rồi sẽ đến. Ai cũng đều trải qua những cung bậc cảm xúc của đời người và đời người chỉ có một lần “sống sao cho phải tấm lòng bấy nhiêu”. Việc lựa chọn cách sống và cách phấn đấu cho bản thân là ở mỗi người. Chẳng ai bày cho ai, ngoài trừ có người định hướng, nâng đỡ hoặc có bóng dáng cũng những chiếc ô bên trên (con ông cháu cha, hay con cháu các cụ). Xuất phát điểm từ gốc lúa, cọng khoai thì chỉ còn cách là cố gắng, nỗ lực chẳng mỏi mệt để có thể gần bằng “họ” chứ sao dám bằng hay hơn họ được. Nói người lại nghĩ đến ta. Qua những lần như vậy, dần dà mình cũng tỉnh ngộ dần và lấy đó làm động lực để cố gắng hơn. Bởi, mỗi người có một trò tiêu khiển riêng và tôi cũng có cách tiêu khiển của riêng mình “học viết, học suy nghĩ”. 

April 08, 2017

Lâu lâu rồi, hôm nay mới có chút động lực viết mấy dòng về câu chuyện xoay quanh “Lão hạc thế kỷ 21”. Gần trưa nay, tôi có qua nhà “Lão”, khi ấy Lão vừa đi làm về. Khi vào tới nhà, Lão đang ngồi bệt trước hiên nhà và đang tháo (gỡ) chiếc ủng dưới chân. Thấy vậy, tôi hỏi:
Bác vừa đi làm gì về vậy ạ”?
Bác đi phụ hồ, thấy oải lắm - Bác nói.
Công việc phụ hồ quả là công việc nặng nhọc đối với độ tuổi của Lão. Ấy vậy, Lão vẫn phải cặm cụi đạp xe đạp vài cây số để đi phụ hồ. Tôi nói, giờ Bác có tuổi rồi. Ở nhà chăn, thả con bò. Thi thoảng đi chao con cua, kiếm đồng mắm đồng muối. Chứ đi phụ hồ cho vất vả.
Không đi thì không có tiền. Có ai cho tiền đâu - Bác nói.

Liên quan đến ông “con giời”. Từ đầu năm tới giờ, đi làm được mấy bữa, về nhà chỉ ăn với ngủ.
T (viết tắt tên của ông con giời) chưa đi làm hả Bác? - Tôi hỏi.
Ôi giời, nó kêu hôm nay đi mà đã thấy đi đâu - Bác nói.
Thế nó ở nhà ăn ngủ, giờ này vẫn chưa nấu cơm sao?
Cháu vào xem nó đã cắm cơm chưa? Tôi vào trong bếp, bát đũa ăn xong vứt bừa ra chưa rửa, nồi cơm thì chưa sáng đèn. Thấy tôi nói vậy, Bác không nói gì lừ lừ đi ra ngoài đường. Gọi ông con giời, thế mày chưa cắm cơm ah? Ông con giời ăn mặc sạch đẹp, đi giầy “xịn”, đầu đội mũ lưỡi chai (thấy khoe mua 500k). Đang đứng nói chuyện với một cậu bạn. Thấy bố nói, quay lại đáp “tôi đang có việc, tí nữa tôi về cắm”. Không biết ông con giời nghĩ gì nữa. Thanh niên, sức dài vai rộng, đi làm không chịu đi. Ở nhà chỉ ăn, ngủ và lên mạng (lướt web), đến trưa ở nhà cũng không cơm nước.

Bố nói vậy, rồi quay vào nhà lấy gạo cắm cơm. Ông con về, đem gạo đi vo. Bố chửi “mày chơi với lũ chúng nó làm gì” và không biết nói câu gì (tôi không nhớ). Đang cầm trên tay, ông con giời quẳng nồi cơm xuống nền bết, mồm làu bàu đi ra khỏi nhà. Mày giỏi mày biến đi cho tao đỡ mệt. Ông con đi ra ngoài đường, làu bàu “tiền đã không làm ra, suốt ngày bắt người ta trả nợ”. Thế rồi, cầm điện thoại đi vào nhà hàng xóm cách mấy nhà.

Sau đó, không biết ông con giời có về nhà hay không? Nhưng tôi đoán chắc, trưa hay chiều, khi bố đi làm lại vác mặt về. Chứ người ăn mặc lịch sự vậy, chứ trong túi có tiền đâu mà đi. Đi đâu? Bởi, trước giờ mỗi lần đi lại cuỗm một ít đi chứ mấy khi có tiền dành dụm để đi làm ăn. Cũng không biết công việc bữa nay thế nào. Đi dăm bữa lại về nhà chơi cả tháng.


Thật không thể hiểu được ông con giời nghĩ gì nữa. Chừng ấy tuổi đầu (sinh năm 92 hay 93 gì đó), ra ngoài xã hội, va vấp đâu còn ít. Vậy mà chẳng nghĩ cho bố mẹ, gia đình. Kiếm được đồng nào tiêu xài, mua sắm quần áo, điện thoại... nhiều lúc, còn lấy 20k của bố để nạp thẻ điện thoại thì đủ biết thế nào. Có thể nói rắng, đúng là “bất hạnh” với ông con giời, không chịu làm ăn, suốt ngày lêu lổng, ăn chơi, đàn đúm. Thật khổ cho “Lão” gần bảy chục tuổi đời, giờ còn phải đi phụ hồ, kiếm đồng tiền mắm muối, thức ăn. Trong khi, ông con giời ở nhà nằm chềnh ềnh, không có gì ăn thì kêu không nuốt được, nhà có trứng gà, trứng vịt thì kêu ăn mãi chán. Khổ hết chỗ nói cho ông con giời. Có trời mới biết được đầu óc ông con giời nhà Lão đang nghĩ gì. Hết thuốc chữa!

April 02, 2017

Cuối năm vừa rồi cũng như đầu năm đến nay có thể gọi là “năm buồn cho những con lợn”, từ lợn con (giống), lợn nái đến lợn thịt. Việc phía Trung Quốc ngừng nhập lợn thịt từ phía ta đã làm cho các trang trại, người dân điêu đứng. Và, giá lợn rớt giá thê thảm. Đợt “thanh minh” vừa rồi, giá lợn hơi tại dân dao động chỉ còn 24-25 nghìn/kg. Với giá như vậy, mỗi con lợn (tạ, trên tạ 1 con) người chăn nuôi lỗ 1-2 triệu. Và, cũng vì con lợn mà vừa rồi xảy ra chuyện “trở mặt như trở bàn tay” mà tôi được nghe, được biết tới.

Dịp “thanh minh” năm nay, nhiều họ tổ chức gặp mặt, ăn uống nhiều hơn hẳn những năm trước. Không biết, có phải do giá lợn giảm (chi phí giảm) nên thấy nhiều họ tổ chức ăn uống vào dịp này. Và, có trường hợp, một dòng họ (chi) có mua một con lợn khoảng 70kg của một hộ chăn nuôi lợn gần xóm. Thông thường, việc mua một con lợn phải cân lên xem được bao nhiêu cân, ít trường hợp mua vo, tức là, hai bên (bên mua, bên bán) đoán vo con lợn khoảng bao nhiêu cân, rồi nhân với giá là thành tiền. Nhưng trong trường hợp này, “ai biết được chữ ngờ”, chiều hôm trước, hai bên thỏa thuận là mua và bán vo, với cân nặng con lợn 70kg và giá 30 nghìn/kg hơi. Sau khi thoản thuận xong, ngày mai cả họ chuẩn bị thịt lợn để làm cỗ. Khi đi bắt lợn, bên bán thay đổi hình thức bán, tức là không bán vo như chiều hôm trước đã thỏa thuận và thống nhất. Xoay sang bán cân, tức là, cân con lợn bao nhiêu kg? Bên mua cũng lời qua tiếng lại vài câu, nghĩ rằng cũng chẳng chênh nhau nhiều và đã có kế hoạch rồi. Nếu thay đổi, không mua của họ nữa và đi tìm chỗ khác thì mất thời gian. Chấp nhận mua cân. Khi cân lên, con lợn tự nhiên to thêm (nặng thêm) 13kg nữa, tức là, phải chi vượt thêm 390 nghìn đồng so với thỏa thuận mua vo ngày hôm trước.

Chuyện không chỉ dừng lại ở đó, việc chi thêm một khoản 390 nghìn đồng trong dịp thanh minh của cả họ chẳng to tác gì cho cam. Tuy nhiên, việc hành xử của con người với nhau, mang tiếng là hàng xóm láng giềng mới biết con người sống với nhau như thế nào. Khi mổ lợn xong. Ôi chao. Cái dạ dày con lợn thật “khủng khiếp”. Bên bán, cho lợn ăn từ sáng sớm và cố gắng nhồi thêm cả yến (10kg) thức ăn + nước vào bụng con lợn, để tăng trọng lượng con lợn lên. Đúng là “trở mặt như trở bàn tay”, đâu phải còn trẻ con mà làm ăn kiểu như vậy. Người lớn với nhau, thỏa thuận và thống nhất như vậy rồi, đùng một cái, làm khó người mua, thay đổi hình thức bán, với mục đích “nhồi thêm” thức ăn + nước vào bụng lợn để tăng trọng lượng con lợn lên.

Đúng là năm qua và đầu năm nay là năm buồn cho những con lợn. Và, cũng từ con lợn mà làm cho bao kẻ điêu đứng, thậm chí là đánh đổi cái “nhân phẩm” của con người, bán rẻ “nhân cách” của con người, của tình làng nghĩa xóm chỉ vì vài cân lợn. Đúng là cuộc sống mọi thứ đều có thể xảy ra và cũng xuất phát từ con người, mới để lại những “ô danh” cho hàng xóm láng giềng, cho xã hội cười chê.

chủ đề

Ăn của rừng bài báo khoa học bản quyền bành trướng Bảo vệ cây là bảo vệ chính mình biến đổi khí hậu Biển Đông Biết sai vẫn cứ làm biểu đồ biểu đồ hộp biểu đồ sai số chuẩn Biểu đồ tương quan Biểu đồ với nhãn bon-sai boxplot buoc-dau-nghien-cuu-khoa-hoc but-ky-doi-toi Cái tài Cái tâm Cái tầm canh tác đất dốc Cây xanh đô thị Cha chung không ai khóc cha nào con nấy Chân thiện mỹ chân trong chân ngoài chạy chức chạy quyền Che chở Chết toàn tập chọn cách ta sống chữ tín chuyện giờ mới kể có vấn đề Cơm áo gạo tiền Con cháu các cụ con người biến thái Con ông cháu cha công nghệ 4.0 correlation matrix corrgram corrplot Cứ đi rồi sẽ tới cuộc cách mạng 4.0 Đam mê đàn gảy tai trâu danh dự danh xưng phù phiếm Đạo đức sống đào tạo sau đại học Đạo văn Đấu tranh sinh tồn day-do Đẹp trong tâm hồn Đi tắt đón đầu dở khóc dở cười đọc nghe nhìn và cảm nhận Dồn điền đổi thửa Động lực dựa vào nhau mà sống error bar plot GGalyy ggcorplot ggExtra ggiraph ggplot2 ggrepel ggthemes Giáng sinh Giáo dục giàu nghèo giục tốc bất đạt Góc quê gridExtra Hài lòng Hai mặt một lời hãy là chính mình hãy sống có trách nhiệm hơn hèn nhát Hiệu sau ứng bão hiệu ứng domino formosa Hiệu ứng sau bão Hòa cả làng học giả bằng thật hoc-lam-tho hoc-r-moi-ngay Ích kỷ KH&CN khả năng Khoán chi Không lối thoát Kiểm định thống kê kỹ năng mềm Kỷ niệm vùng miền Label lan rừng Lão Hạc thế kỷ 21 Liêm chính lính đánh thuê Lợi dụng lợi ích nhóm lừa trên gạt dưới lười suy nghĩ Lương thiện giả vờ Lương y Ma trận tương quan Mẹ Miền cát trắng miền đất hứa Mộc Châu món ăn địa phương Mùa gặt Mục đích sống Mường La Nghịch lý chất lượng - số lượng Nghiên cứu khoa học Ngồi chơi xơi nước Nhân cách nhu cầu Những cung đường tôi đã qua NN&PTNT phân cấp sinh trưởng phân tích hậu định phan-bien-xa-hoi plot3D psych Quán Nha R Rừng ngập mặn rước hổ về nhà rvg sach-hay SARS-CoV-2 sau-luy-tre-lang sciplot Số cây Số liệu trống không Sông Châu sống chết mặc ai sức ỳ sức ỳ bản thân suy thoái Tầm lùn tâm sự tâm sự buồn thảm họa formosa thảm họa môi trường tham nhũng Thân cô thế cô thắng cố ngựa Thăng trầm Thấy vậy mà không phải vậy Thế cây Thế cây cổ Thế cây thế người Thông điệp cuộc đời Thống kê mô tả Thông tư Thước đo lòng người Thủy điện Tiên trách kỷ hậu trách nhân Tình bạn cao đẹp Tình người Tố chất làm khoa học tội đếch gì mà phải ghét ai Tôi sợ giầu lắm track changes Trải nghiệm tre già măng mọc trở mặt Trung thực tư duy Tự sự Tư tưởng thụt lùi tuy duy nhiệm kỳ Ứng dụng R trong lâm nghiệp Văn hóa cảm ơn Văn hóa giao thông văn hóa ngầm Văn hóa xin lỗi Xấu khen đẹp chê Xỏ nhầm giầy xoay đầu đổi đít Ý tưởng
Powered by Blogger.

Disqus Shortname

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

Labels Max-Results No.

Comments system

Contact Form

Name

Email *

Message *

bài đăng phổ biến

số lượt ghé qua trang blog

Bài đăng nổi bật

Thế cây thế người

T hế trong CÂY CẢNH thể hiện các chi tiết về CẤU TRÚC ở mọi phương diện, đa góc nhìn (trên dưới trái phải ngang dọc), trong đ...

Bài đăng phổ biến

bài xem nhiều nhất