Cuộc sống này thật chẳng
đơn giản chút nào, khi muốn sống tốt, sống thật lòng với người khác cũng chưa hẳn
đã tốt, bởi, mọi người (nhiều người) hay “đa nghi tào tháo”. Họ tốt thực sự hay
giả vờ tốt với mình? Liệu rằng họ tốt như vậy (đa nghi) mình có thể chơi với
nhau lâu dài được hay không? Đôi khi, họ tốt với mình như vậy, trước giờ giúp đỡ
mình như thế (dù là việc gì nhỏ nhất), trong khi đó, mình chưa giúp được họ cái
gì. Cảm thấy áy náy. Suy nghĩ nhiều nên sống cũng phải giữ kẽ, chưa thật thoải
mái cho lắm. Thật chẳng đơn giản chút nào.
Sống tốt, sống thật lòng với
nhau mới khó. Dường như, mọi người (đa số, không phải tất cả) rất sợ người khác
tốt với mình, đặc biệt là những người không phải họ hàng thân thích, anh em ruột
thịt. Bởi “đa nghi tào tháo” nên phải suy nghĩ, đắn đo. Tại sao họ tốt với mình
như thế? Phải chăng có vấn đề? Hay cuộc sống này mất hết niềm tin vào con người
với nhau? Đó là sự đấu tranh tư tưởng ở nhiều người trong chúng ta. Và, đó cũng
là trường hợp mà tôi được tiếp cận, biết, và cũng là một phần của câu chuyện
đó.
Thực ra, mình có giúp được
người ta cái gì đâu, chẳng qua chơi với nhau, biết được thông tin thì chia sẻ với
nhau; khi bạn túng thiếu, trong người có ít tiền cho bạn mượn một vài trăm
(trăm nghìn vnđ). Ấy vậy, bạn nghĩ mình tốt (quá tốt) với bạn. Và, cũng xuất
phát từ đó, bạn đa nghi về sự tốt của mình. Tại sao nó tốt với mình như vậy? Liệu
sau này (một ngày nào đó) nó có chơi (chơi đểu) mình không? Bạn suy nghĩ vậy.
Trong khi đó, mình chẳng có ý nghĩa nào khác ngoài việc chơi thật lòng với
nhau, chẳng vụ lợi gì cả. Ở
bài trước, tôi có đề cập đến chuyện, một người bạn, chơi với nhau dài
lâu, biết ít nhiều về tính cách của nhau, chơi với nhau như lẽ tự nhiên, chẳng
hề vụ lợi. Ấy vậy. Cũng chưa chắc chắn vào người mình chơi, với những gì đã và
đang hiện hữu trước mặt. Khi có một người biết xem tướng số (xem bói tay) nói một
câu. Hai người đều bị người khác lợi dụng nhiều trong cuộc sống. Ấy vậy. Quay
sang hỏi, anh chơi với nó, có sợ nó lợi dụng anh không? (khi đó tôi vắng mặt).
Thật buồn cho anh. Buồn cho tôi.
Rồi hôm sau (lần gặp sau
khoảng gần 1 tháng), tôi hỏi anh về chuyện đó. Anh cũng thừa nhận về việc mình
đa nghi sự tốt của mình. Mình có nói nếu không tin tưởng nhau thì chẳng thể
chơi với nhau lâu dài được. Và, từ khi quen biết, chơi với nhau đến bây giờ phải
chẳng chưa đủ thời gian để minh chứng có chơi được với nhau lâu dài hay không?
Sẽ là uổng phí thời gian, tình cảm, và sự tin tưởng bấy lâu nay khi trong chúng
ta vẫn “đa nghi tào tháo”? Anh không nói gì. Tôi cũng chẳng đề cập đến nữa.
Tiếp đó, anh cũng thú thực
một điều. Trước giờ tôi giúp đỡ anh (anh nói, chứ tôi không nói là đã giúp được
anh ít nhiều gì cả). Anh ngại vì điều đó. Và, không dám nhận sự giúp đỡ từ phía
tôi nữa. Tôi thì nghĩ, trước giờ tôi chưa giúp được anh gì cả, có chăng cũng chỉ
là những gì đó quá vụn vặt (thứ yếu) trong cuộc sống này, và chúng ta chẳng nên
bận tâm (phân tâm) làm gì. Rồi tôi cũng nói thêm, quan điểm của em (thực ra là
tôi có đọc được ở đâu đó), nếu em giúp được ai điều gì em sẵn lòng, và em chưa
bao giờ nghĩ là người đó sẽ tìm cách giúp đỡ lại mình điều gì. Em chỉ mong, nếu
ai đó nghĩ là mình giúp đỡ họ được điều gì đó, hãy tìm cơ hội giúp đỡ người
khác, như những gì mà mình được người khác giúp đỡ mình. Cuộc sống là vậy đó.
Khi tôi nói vậy, anh lại càng suy nghĩ và anh nói một câu “em giúp anh như vậy,
em không nói gì thêm thì anh thấy thoải mái, chứ em nói vậy, anh càng áy náy
hơn”. Và, tôi hứa sẽ không nói gì thêm. Khi đó, cũng chỉ là tôi mượn cái ý, mà
tôi có đọc ở đâu đó để nói rõ với anh, chứ tôi đâu có ý gì; tức là, tin tưởng
nhau, chơi với nhau lâu dài, chẳng cần phải tính toán thiệt hơn làm gì. Nay tôi
khó khăn bạn giúp đỡ, mai bạn khó khăn tôi cố gắng giúp lại, hoặc không nhất
thiết phải trả ơn vì điều gì đó, mà hãy sống với nhau thật lòng, trung thực, và
chẳng vụ lợi là tốt rồi.
Còn những con người chơi với
nhau tìm cách lợi dụng nhau thì chỉ được một lần, và chẳng thể chơi được với một
ai lâu dài. Bản chất con người là tốt “nhân chi sơ tính bản thiện”, nhưng trước
những cám dỗ cuộc đời, nếu không biết “trân quý” những cái gì đã có (tình bạn
cao đẹp, tình người), và đánh mất đi cái “thiên chân” của con người chỉ vì những
lợi ích cỏn con, trước mắt cho cá nhân thì có đáng sống không?
0 comments:
Post a Comment