Việc thực hiện tám giờ vàng ngọc
[1] sẽ là rất khó ở những cơ quan công quyền cho dù xã hội ở thế kỷ 21. Vắng chủ
nhà gà vọc niêu tôm. Ngồi AOE cả ngày (tám giờ vàng ngọc). Việc đến cơ quan mà
chưa xác định được những công việc gì cần kíp thì rất khó vượt qua tính ỉ lại bản
chất của chúng ta. Huống hồ, sếp lớn (SL) sếp bé (SB) đi vắng. Chẳng phải xét
nét như mọi ngày. Dường như ai đấy cũng tươi tỉnh hẳn lên. Thường ngày, ai cũng
tươi tỉnh cả, nhưng cái tươi tỉnh của ngày hôm nay nó khác. Khác ở chỗ, người đến
muộn (tôi cũng vậy), người đến sau mà chẳng mảy may ái ngại cho việc đó. Cảm thấy
bình thường như cân đường hộp sữa.
Trong đầu mà ai đó suy nghĩ, và
hành động (chơi AOE cả ngày) như vậy (một vài người mà tôi biết thôi) thì có
đáng trách không? Ấy vậy. Khi có S, đặc biệt là SL, ai đó cũng rất xông xáo,
năng nổ để thể hiện cái quan tâm cần có của người nhân viên “khom lưng uốn gối”.
Thật chẳng ra làm sao cả.
Như chưa từng đắm mình trong AOE.
Sáng đến cả hai nhảy vào cuộc chiến như những chiến binh thực sự của việc tạo dựng
nên một đế chế hùng mạnh. Việc kiếm thực, sinh dân, kiếm gỗ, kiếm vàng bạc...
và sinh quân diễn ra một cách mau lẹ. Khi xây thành trì vững chắc, quân chính
chiến hùng mạnh, tiến hành đi chinh chiến, đánh chiếm, và xâm lăng theo đúng
nghĩa. Kéo quân sang thành trì đối phương, lựa những sơ hở để đánh, chém dân.
Đánh theo kiểu du kích. Khi binh hùng tướng mạnh mới dám đối đầu thực sự. Và,
cũng chỉ là đánh theo kiểu “lấy thịt đè người”, chứ không có kế sách đúng nghĩa
của người cầm quân đi chinh chiến (Tam quốc diễn nghĩa). Hết trận này đến trận
khác. Và, cứ như vậy. Tám giờ vàng ngọc trôi qua. Hết ngày. Tan tầm. Ra về.
Mọi thứ vẫn đâu vào đó. Công việc,
và tư duy vẫn vậy, có chăng, hàng ngày chỉ tích lũy thêm tuổi đời. Đắm mình nhiều
trong AOE chắc chắn một điều ngày càng lên tay. Tuy nhiên, nếu không biết tiết
chế được sẽ lạm dụng thời gian vàng ngọc của nhà nước mà công việc không đâu
vào đâu. Ngồi nghĩ. Giả thử, công việc ai đó suy nghĩ, tận dụng thời gian, và đắm
mình trong AOE thì tốt biết mấy. Thôi thì, thân ai người đấy lo, bởi thời gian chẳng chờ một ai. Ai đó cứ vui với AOE, mặc kệ người, kệ đời. Thi thoảng nhìn
ngang ngó dọc lấy đó làm chủ đề để mình “học viết, học suy nghĩ” về người, về đời.
============================================
[1] Tám giờ vàng ngọc - Mượn câu của
Bùi Ngọc Tấn trong tiểu thuyết Biển và Chim bói cá.
0 comments:
Post a Comment