Cuộc sống “tốt đời đẹp đạo” thật
quá khó, và dường như không hề tồn tại trong những "con người biến thái”. Biết
thân biết phận mà sống. Đã không ưa nhau thì nhìn nhau là “cứt” hết. Ấy vậy. Đã
coi là cứt, để người đời nhìn thấy mà tránh, nhưng NÓ cũng chẳng biết mình đang
ở đâu trong xã hội này. Phải chăng NÓ chỉ biết sống cho riêng mình. Không coi
ai ra gì. Mà đúng vậy. Anh em ruột thịt. Họ hàng thân thích NÓ còn dở chứng. Bất
nhân. Bất nghĩa. Bất tín. Và, mọi cái dây thần kinh xấu hổ dần biến thái, teo
biến, và thậm chí không còn tồn tại trong những con người ấy. NÓ vẫn cứ trơ trẽn.
Cuộc sống hàng ngày toàn để lại những “tai ác”.
Hàng rào dựng lên, quây kín. Chó
gà bớt xâm phạm. Chúng NÓ đỡ thóc mách. Và rồi, ngồi không yên. Sống ganh tị
“trâu buộc ghét trâu ăn”. Gà hàng xóm có chỗ chơi, chỗ bới. NÓ phá rào, rạch lưới
để cho gà nhà NÓ tung tăng đi lại tự nhiên. Chẳng oan, ức gì khi hàng xóm nói,
chửi chúng NÓ. Nhưng không. Nói. Chửi. Bằng thừa. Đàn gảy tai trâu. Hàng rào được
rào lại. Vài ngày, NÓ lại rạch, lại phá. Thử hỏi trên đời này chúng NÓ có còn
là con người nữa không? Nếu còn là con người thì phải biết hổ thẹn với lương
tâm, với hàng xóm láng giềng, và với xã hội. Ăn ở có đức không sức mà hưởng.
Còn con, còn cháu, sống sao cho con cháu sau này nó hưởng cái đức, chứ sống mà
để cho con, cho cháu gánh những ô nhục, ác tâm của người trước thì sống bằng thừa.
Cha nào con nấy. NÓ đã vậy. Con NÓ
cũng tệ, bạc chẳng kém. Ăn ở, sống với bạn bè, hàng xóm láng giềng cũng chẳng
chóng thì chầy, ngày một ngày hai, bộ mặt thật lột tẩy hết. Ai xấu ai tốt biết
ngay, đặc biệt là khi đụng chạm tới quyền lợi riêng, quyền lợi cá nhân. Sống với
hàng xóm thì bất nhân. Sống với anh em, cô gì chú bác thì bất nghĩa. Sống với bạn
bè thì bất tín. Tệ bạc hơn cha.
Thật là bất hạnh khi thời điểm trước
bầu bạn sớm hôm. Và, giờ càng bất hạnh hơn khi chúng NÓ ở bên cạnh. Hàng xóm đểu.
Sống với những người đểu đôi lúc thật bực dọc. Muốn cuộc sống yên bình nơi thôn
quê, con người thật thà chân chất như thuở nào. Cuộc đời thật lắm tai ương. Cứ
nhìn thấy chúng NÓ lại phải nghĩ. Nghĩ về những tai ương mà chúng NÓ để lại. Nếu
là con người sống biết điều thì xóm làng được ăn những bữa cơm ngon, ngủ nghỉ
những đêm được đẫy giấc, và thư thái. Sống biết điều thì hàng xóm tối lửa tắt
đèn đã có nhau. Sống biết điều thì tình người sẽ ngày càng thêm thắm đượm. Sống
biết điều thì anh em ruột thịt đã quan tâm, thăm hỏi, và bện tình máu mủ ruột
già. Sống biết điều thì muôn thú vui ca sớm hôm. Nhưng không. Chúng NÓ toàn sống
ngược với tình người, tình làng xóm láng giềng, và sống ngược với nhau. Sống
toàn để lại những ô nhục cho người đời chê cười. Thật hổ thẹn thay. Đáng thương
thay.
Hàng ngày chó, gà thoải mái tung
tăng nhảy
Con người tà ác để lại những nỗi
bi ai
0 comments:
Post a Comment