Sáng ra, bạn gọi điện hỏi, đã đi
làm chưa? Khi đó, tôi đang ăn cơm sáng để chuẩn bị đi làm.
Tôi chưa - trả lời bạn (tôi - T)
Ăn sáng chưa? - bạn hỏi tiếp (bạn
tên B)
Tôi đang ăn. Ở quán mọi khi ah, chờ
tôi nhé. Tôi đang ở đầu làng vào nhà ông.
Không! Tôi đang ăn cơm nguội ở nhà -
tôi nói
Thôi bỏ đấy, đi ăn sáng với tôi - B
Đang ngồi ăn được 1 bát cơm vừng,
đũa rau. Lạ thật. Chẳng có kế hoạch gì cả. Và, nghi hoặc. Bởi trước giờ B vẫn
hay thất hứa như vậy, không chỉ với riêng mình. Đi từ Xuân Mai (nhà B) ra Yên
Nghĩa (nơi tôi trọ) mà B không báo trước khi đi có phải thuận cho cả hai bên
không. Khó hiểu.
Uh. Ông vào đi. Chờ tôi mặc quần áo
(quần áo đi làm, trước đó mặc quần áo cộc) rồi đi luôn - T
Thế là dọn dẹp bát đũa và ăn nốt
đũa rau (sợ phí). Xong xuôi. B vào tới cổng nhà trọ. T ơi. Chờ một chút. Thế là
vội vội, vàng vàng mặc quần áo, giầy dép. Nhưng cũng phải mất tới khoảng 7-10
phút khi B gọi mới khóa cửa, ra xe.
Trong lúc chờ tôi mặc quần áo, B
vào trong phòng và chờ. Để ý quanh, B thấy tờ mười ngàn đồng tôi vứt ở trên cuốn
sách để cạnh giường.
B bảo, nhiều tiền thế, chỗ nào cũng
thấy tiền.
Tôi làm gì có tiền, đang hết tiền
đây.
Mới mùng 10 (hôm nay ngày 11), vừa
mới nhận lương sao mà đã hết - B
Nhận từ cuối tháng trước, mà chẳng
đủ chi tiêu, mà giờ giữa tháng rồi. Tiền ở đâu ra - T
Ra khóa cửa. T và B nổ máy, và đi.
Ra đến đầu làng. B đi trước. Ngoái đầu lại (đang ngồi trên xe đi, ngoảnh lại),
bảo thôi tôi không kịp giờ rồi, hẹn với người ta 8h, giờ không thể ngồi ăn sáng
được nữa. Tôi kêu trời!. Và, đứng lại bảo tôi có cần tiền không, B cho mượn.
Tôi bảo không. Và, mỗi người đi một hướng.
Thật khó hiểu. Trên đường đi, tôi
nghĩ ngợi, tại sao B lại như vậy? Nếu đã có lịch hẹn thì còn rủ tôi đi ăn sáng
làm gì. Trong khi đó, lúc gọi cho tôi khoảng 7h10, khi ra đầu làng và bảo muộn
giờ là 7h20 gì đó. Trong vòng 10-15p mà B lại thay đổi phương án nhanh như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại. Nhiều lý do.
Nhưng chẳng đâu vào đâu. Thôi thì trước nay B hay như vậy, mình cứ sống thoải
mái (theo quan điểm của mình), bạn bận thì để dịp khác. Chẳng biết bạn nghĩ như
thế nào và có nghĩ gì không khi xử sự như vậy. Cuộc sống là vậy. Mỗi người một
suy nghĩ. Mỗi người một việc và đường ai nấy đi phải không?
0 comments:
Post a Comment