NSG không tin tưởng ở TB nữa khi
cho rằng mình bị phụ tình. “Đường ai nấy đi”. “Chị cút đường chị, tôi xéo đường
tôi”. NSG bỏ rơi TB sau một canh bạc đỏ đen mà TB, NSG và Tư-lập-lơ dốc hết vốn
liếng vào. Trong cuộc chơi đỏ đen, NSG làm cái và khi thua trắng tay (hai chục
đồng bạc) bởi một người lính. Ở canh bạc cuối, khi đó NSG ra hiệu cho TB “mõi”,
nhưng TB không “mõi” cái ví đầy bạc của người lính đã thắng. Thua trắng tay. TB
đã để “sổng” món tiền béo bở, nên NSG càng tin rằng TB phụ chồng, phải lòng
Tư-lập-lơ khi NSG ngồi tù.
NSG ném hết đồ đạc của TB ra khỏi
nhà, mắng nhiếc, và không muốn nhìn thấy TB thêm một giây nào nữa. TB đành phải
ra đi cho dù khóc lóc, giải thích gì đi chăng nữa thì NSG nhất quyết đuổi TB.
Và, tình cảm của TB lại đứt gánh giữa đường thêm lần nữa. TB về Nam Định. Trong
suy nghĩ, TB định quay lại cảnh “tay làm hàm nhai”- công việc của những người gồng
thuê gánh mướn. Trong lúc bí bò, gặp Hai Liên (trước cùng cảnh bán trôn nuôi miệng),
nay lấy được “cớm” ở Sở mật thám. Ăn sung mặc sướng nhưng không thể có con.
Một hôm tình cờ gặp Cun (em trai
TB), biết thông tin bố mẹ ở quê. Bố mẹ Bính ở quê làm ăn tấn tới, có của dư dật
và bị hãm hại bằng cách bỏ thuốc phiện vào nhà và làm hại. Trâu buộc ghét trâu
ăn. Cun lên tìm chị, nhờ chị chạy tiền nộp phạt cho bố mẹ không mọi tài sản, đất
cát... đều bị mất hết và bố mẹ phải tù tội.
Trước tình cảnh đó, TB chịu làm lẽ
(người đã có vợ, con) với một mật thám bạn với chồng Hai Liên để nhận trăm bạc
để nộp phạt cho cha mẹ. Thật trớ trêu. Khi làm vợ lẽ tên mật thám, lại biết tin
NSG - chồng cũ bị bắt và có nguy cơ tù đày, và hết hy vọng trở lại cuộc đời
phóng khoáng.
Rồi TB tìm cách tiếp cận, và cùng
NSG bỏ trốn. Hai người quay lại và tiếp tục cuộc đời “chạy vỏ”. Một lần ăn trộm
chiếc vali của một người khách trên tàu bị mật thám phát hiện, cả hai nhảy tàu,
lao xuống đường. TB bị thương ở tay, máu chảy đầm đìa. Bàn tay bị kẹp xe, giập
nát, và bị cụt quá nửa bàn. Từ khi bàn tay TB bị kẹp xe, TB lại trở nên “bỉ vỏ”
xuất sắc, can trường lạ thường (NSG nhận xét).
Cuộc sống “chạy vỏ” của NSG và TB
trên bờ ngày càng khó khăn, khi đường bộ “cớm chùng” săn hai người ráo riết.
NSG và TB chuyển xuống đường thủy làm tiền và ngày càng khó khăn hơn cho vợ chồng
TB, cho dù NSG với đôi bàn tay rất thiêng và cặp mắt thiên lý nhãn đến mấy. Một
hôm, Ba Bay - bạn NSG hớt tay trên của chính NSG. Sau khi phát hiện, NSG giằng
co, vật lộn, và Ba Bay đã chết dưới lưỡi dao của NSG trong lúc tranh giành nhau
ví tiền. Chứng kiến cái chết của Ba Bay dưới tay chồng, TB ngày càng suy nghĩ
thêm nhiều, khó ngủ, kém ăn. Người gầy rạc, suy nghĩ, và có cảm giác sắp đến
ngày đó - ngày bị tù và chỉ còn chờ ngày đi đày hay lên máy chém nhắm mắt chờ
chết.
Thật trớ trêu. Trong một lần chạy vỏ
trên tàu thủy, NSG giằng lấy một đứa bé từ tay người mẹ, trên cổ có đeo vòng bằng
vàng, và lao mình xuống sông “tẩu thoát”. Giữa dòng sông vật lộn với đứa bé và
gió mạnh giữa dòng nước. Sau một hồi NSG nhoai được vào, lên bờ, xốc đứa bé lên
vài, và chạy thục mạng về nhà. TB nhìn đứa bé đã chết. Như có một cái gì lạ
khác thường. Một vết chàm dài hình con thạch sùng kéo từ trên trán đến mang tai
bên phải đứa bé, và một cái lẹm nhỏ trên mắt cũng bên phải sau khi gặt mớ tóc của
đứa bé lên. Bính choáng váng. Mặt mét tái lại. Đầu gối quỵ dần dần và đưa cặp mắt
xám ngắt nhìn NSG, nghẹn ngào: Thôi anh giết chết con tôi rồi! NSG ngơ ngác
không hiểu gì. Trong chốc lát, NSG và TB bị bắt ngay tại nhà bởi tên mật thám lấy
TB làm lẽ năm xưa. Thế là hết! Cuộc đời của dân “chạy vỏ”, dân “anh chị” nức
tiếng một thời, cả trên đường bộ lẫn đường thủy đã chấm dứt. Và, TB chẳng có
gì, còn gì ngoài những tai tiếng, những tiếng xấu xa nhất của thân phận “bán trôn
nuôi miệng”, dân “chạy vỏ, anh chị” khi bị hoàn cảnh xô đẩy hết lần này đến lần
khác xuống vũng bùn đen của xã hội.
Đời thế là hết!
(hết)
0 comments:
Post a Comment