Sau khi Bính vị đẩy vào nhà “thổ”,
nhà “lục xí” với biệt danh Tám Bính (TB). Bính là thứ tám của mụ Tài-sế-cấu. Sau
2 tháng phải tiếp khách “bán trôn nuôi miệng”, các nỗi đau đớn trong lòng Bính
mỗi ngày một nhiều. Người Bính mỗi ngày một héo hắt, ốm yếu thêm. Bính không thể
tiếp khách được nữa. “Khốn nạn! Khách có
ra hồn khách. Người nhiều tiền thì đã đi cô đầu gái nhảy nên chỉ còn rặt những
lưu manh thất nghiệp bê tha, rửng mỡ hay may mắn lắm, ông “bồi” ông bếp, bác
“tài”, bác “ét” là vào chốn này”. Rồi, gặp Hai Liên cùng cảnh ngộ “bán trôn
nuôi miệng” và được giúp đỡ.
Năm Sài Gòn (NSG) chuộc TB và xé giấy
“tờ giấy có tên tuổi quê quán, cả hình ảnh,
cả điểm chỉ của người làm đĩ, giấy đó sao hai bản, một ở sở cẩm chính, một ở
tay chủ chứa. Ai muốn lấy người đàn bà đó phải đưa tiền cho chủ chứa để rút bản
sao trong tay họ, và dẫn họ lên cẩm rút bản sao ở sở cẩm ra”. NSG đã cưu
mang TB, và 2 người thành vợ chồng. NSG không có cha mẹ, không anh em thân
thích, và là dân “anh chị” chính hiệu. Hai người có con với nhau, thằng con
giai, nhưng bị chết khi chưa sinh ra. Trong lúc đó, NSG phải ở tù 3 tháng vì
liên quan đến một vụ cướp của, giết người. Trong hoàn cảnh đó, Bính phải vật lộn
buôn bán, kiếm sống qua ngày, và chờ ngày NSG ra tù.
Khi vừa ra tù, NSG và Bính sửa soạn,
chải chuốt đi ăn, và trong lúc ăn, NSG bắt Bính uống rượu. Nửa chén. Hết hai
cút. Rồi một chén đầy. Lần đầu Bính uống rượu, mặt bừng bừng, trong người đê
mê, bứt rứt, và chưa bao giờ Bính như thế. Và khi ấy Bính cùng NSG và Tư-lập-lơ
dàn dựng để NSG ăn trộm chiếc ví dày cộp tiền của 1 vị khách đang ăn ở bàn kế
bên. Từ đó, Bính không còn run sợ vì cái việc làm xấu hổ của NSG, Tư-lập-lơ, và
của mình nữa. Lần sau, tự tay Bính ăn cắp. Và, trở thành một người đàn bà ghê gớm
trong dân “anh chị”, “dân hai ngón”, trùm “chạy vỏ”. Tám Bính (TB) thay NSG “chạy
vỏ”, bởi NSG dính “bùng” (án biệt xứ). NSG phải hạn chế ra ngoài “chạy vỏ”, thậm
chí có thời gian phải nằm ở nhà, không ra ngoài đường, bởi, “cớm chùng” săn
lùng ráo riết. Trong hoàn cảnh đó, TB phải lăn lộn thay chồng đi làm tiền, và dần
dà, khả năng làm tiền của TB ngày càng trở nên sắc sảo đúng bản chất của dân “anh
chị”. Rồi một ngày, NSG và TB “đường ai nấy đi” chỉ bởi sự nghi hoặc của NSG
khi cho rằng TB phụ chồng và phải lòng giai, phải lòng Tư-lập-lơ.
0 comments:
Post a Comment