Trong câu chuyện là trường hợp một gia đình đánh xe con đi chọn hoa cây cảnh cho dịp tết Bính Thân, khi xuống xe nhìn thấy bên trong vườn hoa lyli có luống hoa đang bắt đầu nở, các vị khách buông lời tỏ vẻ tiếc (nhân ái) cho nhà vườn khi hoa nở mà chưa kịp bán. Mọi người vào trong vườn, thì không tiếc những lời chê bai vì hoa nở rộ để mặc cả lên mặc cả xuống. Khi đã ngã giá giữa người mua và người bán thì 3 mẹ con (mẹ, cô con dâu và con gái) đi chọn từng cành, cây ưng ý nhất. Mỗi người có cách chọn không giống nhau, khi đã chọn xong để bó, mẹ chê con, con chê lại mẹ vì chọn không đẹp, trên cành ly có bông nở rộ. Cuối cùng 3 mẹ con bảo để riêng, không ai để lẫn vào của ai. Bên ngoài vườn, chồng (cha của con gái, con dâu) cũng chê rằng chưa biết chọn vì có những bông đã nở rồi. Trong lúc bó hoa, hết mẹ đến con dặn phải bó cẩn thận tránh làm gãy bông trong khi cả 3 mẹ con đi chọn cây trong luống hoa đâu có ý tứ gì khi làm hư cây thì bỏ lại, làm cây đổ gãy mặc nhà vườn. Trường hợp cây do họ chọn, nhổ và đem ra ngoài để bó có bị gãy bông nào đó thì lại muốn đổi cây khác thật vô lý. Tuy nhiên, nhà vườn không đồng ý, cắt gốc chuyển sang hoa cắt cành và chọn cây khác thay thế. Trong lúc chờ, đợi để bó, bọc hoa thuận tiện cho quá trình di chuyển, cô con dâu và em gái ra luống hoa tạo dáng, chụp hình để post lên facebook (khoe), cũng đâu có ý thức rằng việc tạo dáng không có ý thức rất dễ hư hại cành hoa.
|
Trước lúc chụp ảnh, cô con gái mới nhờ bố lấy cái máy ảnh trong
túi xách để ngoài xe, khi bố đưa qua hàng rào có mắc dây. Sau khi thanh toán
tiền, do hai cây mỗi cây bị gãy 1 bông, cắt gốc và bó chung vào hoa cắt cành.
Cả 3 mẹ con, muốn nhà vườn không tính tiền 2 cây đó (2 cây lẻ so với bó 10
cành), và không được chấp thuận nên đã buông lời rằng, người bán hoa khó tính.
Không khó tính sao được với những khách hàng chẳng kính trọng người trên (bố đẻ
mình) và chẳng hiểu rằng, bao nhiêu tiền của, thời gian và công sức để có được
một cây hoa đẹp mà có ít tiền của là có thể buông những lời lẽ đi ngược với nét
văn hóa, chẳng coi trọng giá trị sản xuất, giá trị đồng tiền.
Tôi biết rằng trong số họ có lẽ chẳng bao giờ đọc được những suy
nghĩ của cá nhân tôi viết về trường hợp của họ. Nhưng viết ra để tự nhắn nhủ
bản thân mình sống, ứng xử sao cho không hổ thẹn với lương tâm. Sống phải biết
quý trọng con người. Và biết đâu ai đó cũng đồng cảm, góp ý cho nhau để sống
đẹp, sống có ý nghĩa hơn.
Cô con gái gắt
gảu quát, bố có biết cái túi trị giá bao nhiêu tiền không?
Ông bố, không
đồng cũng vứt.
Bà mẹ đỡ lời,
con gái nóng tính đi đâu làm gì cũng không thuận (ý bà mẹ giải thích rằng tính
con gái bà nóng tính, để làm dịu đi tình hình cũng như bao ánh mắt bất ngờ về
cách xử sự của cô con gái với bố).
Ông bố hơi ái
ngại về ứng xử của cô con gái nên đi ra xe. Cô con gái và con dâu vẫn vô tư tạo
dáng chụp hình.
Tôi hơi bất ngờ
về cách xử sự chưa đúng mực của cô con gái với bố mình, chỉ vì cái dây túi xách
mắc ở hàng rào (mà đã có mảng da nào trầy xước, bong ra đâu) mà quát mắng, coi
trọng cái túi (không biết có phải hàng hiệu không, trường hợp người con dám
quát bố như vậy chắc giá cũng hơi chát) hơn cả sự kính trọng, và qua đó có thể
thấy sự giáo dục của cô con gái cũng như gia đình như thế nào.
Mỗi người trong
chúng ta cũng cần phải nghĩ về hiện trạng của mình trước khi có được mọi mặt
tại thời điểm hiện tại. Đâu hẳn gia đình họ sinh ra đã được sống trong nhung
lụa mà không trải qua những thời điểm lao động cực nhọc để có ngày hôm nay.
0 comments:
Post a Comment