Hiện trong đầu tôi giờ chẳng biết nghĩ những gì nữa? Chẳng biết
nên trách mình hay trách người? Mà cũng chẳng thể trách được ai, bởi chẳng ai
quan tâm đến mình nghĩ gì, thực trạng, hoàn cảnh hiện tại của vấn đề ra sao, mà
cái quan tâm cuối cùng “ăn nhau kết quả
cuối cùng”. Chao ôi! Thật chẳng biết nghĩ, nói và làm gì bây giờ?
Người trong cuộc chẳng chịu
hiểu cho mình, thử hỏi mình sẽ hiểu được gì ở họ? Ai cũng có việc của ai, nhưng việc
chung thì đã có người chịu trách nhiệm cứ thế đến giờ mà “gõ đầu” thôi. Không cần quan
tâm “mày”, nghĩ gì, làm gì, thực trạng nó (việc chung) như thế nào và cách
giải quyết ra sao? Rồi đâu vẫn hoàn đó, có nói ra cũng chẳng ai chịu hiểu cho. Nói ra thì tự đi mà làm. Chứ có ai chung tay giải quyết những vấn đề chung?
Hiện giờ, trong đầu tôi lúc này chẳng thể nghĩ được gì, muốn làm việc lắm, giải quyết những
tồn tại sau buổi nghiệm thu các sản phẩm hôm nay, muốn bắt tay vào làm luôn,
làm ngay tức khắc. Nhưng cứ nghĩ đến “cái thiếu trách nhiệm chung” của những
con người (quản lý, nhóm thực hiện) mà tôi thấy “ớn lạnh”.
Vì đâu trăm nỗi bạc, rầu
Cho lòng man mác cho đầu nghĩ suy
Nghĩ suy chuyện người chuyện đời
Thói đời tệ lắm “ai chết mặc ai”
0 comments:
Post a Comment