M
|
ới đây, ông con giời đi làm, tổ chức
sinh nhật. Tổ chức sinh nhật hoành tráng. Mời bạn bè đi ăn uống, hát hò tưng bừng
khói lửa. Khi đang yêu mọi thứ đều màu hồng (quả không sai), từ suy nghĩ đến
hành động. Yêu vào là áo đẹp, quần đắt tiền, giầy mốt mới, điện thoại xịn... đi
phượt đây đó. Trong khi đi làm vài tháng trời, chẳng mang triệu nào (đồng nào)
về đưa bố trả nợ. Thật chẳng biết nói thế nào nữa. Bởi nếu biết nghĩ (ngoài 20
tuổi rồi chứ ít đâu), biết chịu khó làm ăn, ít chơi bời (tiết kiệm) đàn đúm thì
bố mẹ, gia đình được nhờ.
Đời đâu chỉ là mơ
Chẳng biết bạn bè thân thiết đến mức
nào. Với độ chịu chơi (sĩ diện) kiếm được đồng nào là đi tong đồng ấy. Mà lương
tháng có ít đâu (nghe nói cả tháng đảm bảo 25 công/tháng, lương ngót nghét chục
triệu chứ ít, chưa nói tăng ca, thêm giờ). Ấy vậy. Tiền vẫn không cánh mà bay.
Khi có tiền bạn bè đàn đúm vui vẻ (mình là người có tiền, thoáng tay chi hết).
Khi túng thiếu (mưa bão không làm đủ công, chưa nhận được lương...) thì mày tao
chí tớ. Mượn tiền bạn bè còn khó, huống chi nó mời đi ăn uống... Thế mới biết
[...] còn bạc, còn tiền còn đệ tử. Hết cơm, hết rượu hết ông tôi [1]. Mà đâu chỉ
một vài lần. Nhiều bữa như vậy. Nhiều đối tượng như vậy. Nhưng con giời đâu có
rút ra kinh nghiệm. Tìm bạn mà chơi. Chính vì cái suy nghĩ kiểu “bốc đồng” nên
mới vậy. Buồn hết chỗ nói. Bởi, đời đâu như mình nghĩ.
Nỗi khắc khổ... của người bố
Ở nhà (quê). Bố cũng chẳng làm gì ra
tiền, ngoài đi mò cua, bắt ốc kiếm con ăn, dành dụm bán lấy đồng chi tiêu hàng
ngày (rau cỏ, thức ăn, điện nước...). Nhưng đó là thời điểm mùa hè, chứ giờ
sang thu, sang đông. Con người còn mặc ấm, ở trong nhà... huống chi là sinh vật,
con cua con cá. Chúng cũng tìm nơi trú ẩn, nghỉ đông. Lấy đâu ra mà bắt. Tức là
một nguồn thu cũng tương đối (ở quê ngày kiếm dăm ba chục là khá rồi) không
còn. Thôi thì lại tính đường khác.
Nhà có vườn chuối tiêu. Chăm bẵm tốt
là nguồn thu tương đối khá khi vào dịp lễ, tết. Lão chẳng còn dai sức để đi làm
thuê cuốc mướn (nghe có vẻ bi cực) kiếm tiền như trước. Tuy nhiên, thi thoảng
có ai nhờ vẫn nhận giúp, từ dọn dẹp vườn tược, đánh đống rơm... Lão vẫn làm, miễn
có tiền. Nói ra nghe có vẻ bần cùng, cơ cực, nhưng đó là thông tin có thật
(100%), có chăng người viết thêm chút mắm muối cho có phần thi vị. Có chứng kiến
cảnh sống đơn chiếc, neo đơn mới thấy cái khổ của Lão.
Nhiều lần Lão mắng nhiếc ông con giời,
rồi khuyên nhủ, tâm sự... chẳng còn gì mà Lão không áp dụng, nhưng “nói chẳng nghe, đe chẳng sợ” của con giời
thì chỉ nói gọn trong 2 từ “bó tay”
mà thôi. Lão già rồi, trước đó có con bò để Lão chăn dắt sớm ngày, 3 năm cũng
được 2 lứa bê, đó là khoản thu không nhỏ ở nơi nông quê, quanh năm chỉ biết bám
vào đồng ruộng. Ấy vậy. Lão cũng đành cắn răng phải bán để trả nợ cho con. Dần
dà, Lão tâm sự với con, đi làm cố dành dụm mua cho bố con bò để bố chăn, mỗi lứa
bê còn thu được ít tiền, chứ tuổi bố giờ chẳng thể đi làm thuê cuốc mướn như
trước nữa. Nói hoài. Nói mãi đâu có ăn thua gì. Bố nói bố nghe. Việc con con cứ
làm. Suy nghĩ hành động chẳng mảy may thay đổi so với trước. Bởi mọi thứ ông
con giời bỏ ngoài tai hết. Nhiều lúc tũng quẫn, nói không được, mắng nhiếc chẳng
xong. Lão bực mình chửi “mày đi ra đường đâm đầu vào ô tô chết quách đi cho
xong nợ”. Đúng là hết thuốc chữa rồi.
=====================
[1] Nguyễn
Bỉnh Khiêm. Thói đời.
0 comments:
Post a Comment