Phận
là người nhân viên hay thư ký cho một nhiệm vụ cũng nhiều nỗi khổ tâm. Việc làm
theo và gánh lấy trách nhiệm (hậu quả) khi việc đó chưa đúng, chưa chuẩn thay
cho Sếp (S) hay chủ nhiệm là chuyện bình thường. Và, có lẽ người nhân viên, thư
ký nào nhanh dạ, nhận thay trách nhiệm cho S, chủ nhiệm và khắc phục hậu quả chắc
sẽ được lòng và sớm được hanh thông sự nghiệp. Và, khi đó “cái tôi” cá nhân chẳng còn quan trọng gì trong mắt, lòng S nữa. Bởi,
S cần một người biết nghe lời trong mọi cảnh huống hơn là một người làm được việc
nhưng hay ý kiến, ý cò. Chính vì “cái tôi”
cá nhân ấy nhiều khi đã ảnh hưởng đến quyền lợi và con đường sự nghiệp của bao
nhiêu con người cá tính. Bởi, họ chấp nhận điều đó và không chỉ vì lợi ích cá
nhân (cỏn con) mà đánh mất đi chính mình.
Cuộc
sống nhiều lắm gian truân. “Phận” làm
nhân viên, còn “ngổn ngang trăm mối bên
lòng” (Truyện Kiều - Nguyễn Du) nên cũng rất khó. Không chỉ đơn giản là “thích thì làm/không thích thì thôi” được.
Có lẽ, hiện tại mình chưa thể làm được điều đó, tức là, “không thích nhưng vẫn phải làm”. Bởi, mình đâu phải sống cho riêng
mình và việc “quýt làm cam chịu” chắc
có lẽ là chuyện bình thường trong xã hội ngày này. Thôi thì, phải biết chấp nhận,
phải biết hy sinh. Không vì cái tôi cá nhân mà đánh mất đi nhiều thứ mình đang
theo đuổi, cũng như lợi ích của chính mình. Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn
của nó. Con giun xéo lắm cũng quằn/Con người xéo mãi... cũng thành...?
0 comments:
Post a Comment