T
|
rong phạm vi bài viết này khác hẳn
bài Ai chết mặc ai, buồn có, vui có, thoải mái có.
Hết đợt này đến đợt khác, tôi cứ
ngóng trông hoài, đôi khi nghĩ lại chẳng biết mình ngóng trông, chờ đợi gì ở
ai? Đâu phải tôi lắm chuyện đâu. Tôi nghĩ đến cái chung mà phải tranh thủ, cố gắng
hoàn thiện cho xong. Trong khi thời gian cứ dần trôi mà anh chẳng quan tâm đoái
hoài gì tới công việc. Phải chăng, anh nghĩ nghiễm nhiên tôi đã nhận trách nhiệm
chính về chuyên môn thì mặc tôi. Trước đó, có dịp nhiều ít tôi đã tâm sự đủ mọi
chuyện có liên quan đến công việc, nghĩ anh hiểu phần nào. Nhưng không. Càng thấy
anh chẳng mảy may gì tới nó. Trong tôi lúc nào cũng suy nghĩ, sốt xình xịch, thậm
chí chạy đua với thời gian để có thể hoàn thiện tốt nhất cả về tiến độ và chất
lượng. Bởi anh và tôi hiểu hơn ai hết về nó - công việc chung mà anh và tôi tham
gia cùng.
Sau một thời gian tôi đã nghĩ nhiều
và đi đến quyết định mặc anh, chẳng trông chờ gì ở anh. Cứ chủ động là tốt hơn
hết. Nghĩ vậy. Làm vậy. Nhưng tôi chẳng đành lòng. Tôi phải cố nhẫn nhịn. Nghĩ
về cái chung. Chứ tôi cứ chây ì “sống chết
mặc ai” thì sẽ ra sao? Trưa nay đi ăn cơm, có tâm sự (tiếp) với một người bạn.
Nào là cứ bảo thời gian này em cần, sang báo cáo trực tiếp với sếp... bạn góp ý. Nghĩ cũng
đúng. Nhưng ai đời lại làm vậy, có gì bảo nhau đã, không được mới phải như vậy.
Chứ tốt đẹp gì hễ một tí lại sang báo cáo này nọ cho mất thời gian, cho mệt.
Trong khi mọi người lại nghĩ không tốt cho cả hai (không bảo ban nhau được, làm
việc nhóm kém...).
Đầu giờ chiều. Tôi quyết định gửi thư
(mail) cho anh. Trao đổi ở mức nhè nhẹ, tức là cần anh hợp tác, cố gắng hơn
trong thời gian tới để đảm bảo chất lượng, tiến độ công việc. Chứ chẳng dám nói
này nọ hay trách gì ở anh. Tôi đã cố gắng lắm mới quyết định gửi thư cho anh.
Trước đó, có suy nghĩ rằng “mặc kệ”, anh muốn làm gì thì làm. Tôi chẳng quan
tâm. Xem anh xử sự như thế nào? Trách nhiệm của anh đến đâu?... Nhưng tôi nhầm
to. Anh vẫn chẳng đoái hoài gì đến “nó”, cứ như chẳng “cần kíp” hay chẳng có âu
lo gì về nó. Thời gian dần trôi qua, cái ngày ấy sớm muộn rồi cũng tới, nhưng
công việc đâu có chạy theo thời gian đâu. Trong khi một mình tôi chẳng thể làm
nên trò trống gì được. Nếu cứ vậy, công việc không xong thì khi đó mọi người chẳng
thể trách ai khác ngoài tôi. Bởi tôi được giao phụ trách chính, tức có trách nhiệm
đốc thúc mọi người trong nhóm (giao theo kế hoạch) làm từng nội dung, vấn đề đã
được giao.
Khi đó, không thể đổ trách nhiệm cho
người này người khác được. Tại anh không xong nên tôi không thể hoàn thiện được...
Không thể như vậy được. Và cũng chẳng ai có thể chấp nhận được điều đó phải
không? Nghĩ đến cái chung, nghĩ đến anh cũng là nghĩ cho tôi. Hy vọng anh sẽ hợp
tác trên tinh thần trách nhiệm chung cao nhất.
Tôi cũng hy vọng đây là lần chót tôi
viết vài lời tâm sự như thế này về anh trong nhiệm vụ này. Chứ tôi không dám chắc
sẽ không đề cập về vấn đề nào khác có liên quan tới anh nữa. Bởi anh em cùng
nhóm, cùng phòng không thể không cùng nhau làm chung, riêng một vấn đề gì có
liên quan đến công việc, chuyên môn.
Trong bài viết, tôi sử dụng nhiều từ
“tôi”. Thực sự không muốn đề cập đến “cái tôi” cá nhân, nhiều khi đáng ghét
này. Nên rất mong 2 từ “thông cảm” từ quý bạn đọc.
0 comments:
Post a Comment