October 10, 2016

Đầu tuần, anh có đọc mail tôi gửi từ thứ 6 tuần trước. Đọc thư anh trả lời mà tôi chẳng biết nói mần răng nữa. Thực sự tôi đã thất vọng hoàn toàn. Trời ơi. Anh nói, “anh sẽ cố gắng tập trung hơn, nhưng trước mắt anh dành thời gian giải ngân, còn các chuyên đề anh sẽ dần hoàn thiện”. Đến thời điểm này mà anh vẫn cứ bình chân như vại. Nếu theo chỉ đạo, cuối tháng này (hôm nay đã là 10/10) nghiệm thu các chuyên đề. Anh nói vậy, tôi sẽ “bói” đâu ra sản phẩm mà tổ chức nghiệm thu đây. Hay trong anh chỉ nghĩ, nhiệm vụ của anh chỉ có 3 cái chuyên đề thôi uh? Tôi chẳng thể hiểu được anh nữa. Kế hoạch tôi xây dựng, gửi TP, gửi các anh em trong nhóm, có vấn đề gì thì trao đổi: chỗ này chưa phù hợp, điều chỉnh cho phù hợp với từng thành viên... Gửi cho anh, cho mọi người đến một câu anh có nhận được thư thôi cũng chẳng có, huống chi trông chờ anh đọc kế hoạch, anh có ý kiến cho bản kế hoạch. Trong khi, tôi cứ nghĩ làm kế hoạch, mọi người ok kế hoạch, vậy cứ thế mà làm. Ai cũng có trách nhiệm theo kế hoạch đó. Nhưng tôi đã nhầm to. Kế hoạch chỉ làm cho có, chứ mấy ai quan tâm làm theo kế hoạch đó bao giờ. Nghĩa là bản kế hoạch đó chẳng có chút giá trị nào, ngoại trừ làm cho có (thủ tục).

Tại sao tôi nói vậy uh? Ngay họp giao ban chuyên môn, lãnh đạo còn kêu trông chờ gì vào tờ kế hoạch, mà phải đốc thúc mọi người. Chứ cứ ngồi chờ kế hoạch, đến hẹn không có thì mần răng? Lãnh đạo nghĩ vậy, huống chi những người thực hiện. Vậy sinh ra kế hoạch thực hiện hàng quý, hàng năm để làm chi? Trang trí cho đẹp thôi uh?

Thực sự mà nói, giờ tôi chẳng có thời gian để viết vài dòng tâm sự ra đây. Bởi tôi dành thời gian đó chủ động hoàn thiện nhiệm vụ cho xong, nhưng khổ nỗi, ai cũng kêu là phối hợp người này người nọ. Nhưng đó chỉ trên danh nghĩa mà thôi, chứ thực tế thì hoàn toàn khác. Nhưng tôi đã cố gắng kìm nén (những bức xúc) để viết ra đây, trước như một lời tâm sự để giải khuây cho đỡ bực tức, sau lưu đó làm kỉ niệm, quan trọng hơn lấy đó làm bài học cho việc phối hợp, hợp tác trong công việc thường nhật, cũng như ở các đơn vị khác (hợp tác).

Như hôm trước có nói, tôi nghĩ đó là bài chót tôi viết về anh, viết về vấn đề mà anh em đang phối hợp chung. Nhưng xin rút lại rằng, đó chưa thể là bài chót trong chuỗi bài viết về những vấn đề bất cập trong tôi, anh và vấn đề chung. Nói ra mà càng bực. Nhưng không thể không nói ra, bởi cứ dồn nén lại, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cũng phải thú thực một điều, trong tôi giờ đã mất hết niềm tin ở mọi người (không phải tất cả). Ở môi trường tập thể, phải nghĩ đến cái chung, ấy vậy mà chẳng ai quan tâm cả. Tôi còn nhớ như in, cái ngày anh và một anh nữa (có 3 anh em trong nhóm), làm khó dễ tôi, gọi riêng tôi ra nói chuyện, chỉ trích tôi này nọ. Thực ra khi đó, tôi được giao giải ngân một mảng, tôi đã hoàn thiện, nhưng do điều chỉnh gì đó nên phải làm lại. Trong khi tôi bận việc khác, ấy vậy các anh kêu tôi là không đả động gì, không có trách nhiệm... Ôi chao, giờ mà tôi lấy tình cảnh bây giờ nói lại cho trường hợp đó chắc các anh sẽ ái ngại lắm về vấn đề đó. Mà không. Chắc giờ cái dây thần kinh “ái ngại” đó của mọi người có thể bị đứt hoặc chai lì mất rồi.

Sống có trách nhiệm hơn

Giờ tôi mới nghiệm ra một điều “sống chết mặc ai” ở cái môi trường này. Tiêu đề mà tôi lấy làm bài viết trước. Trước đó cũng liên quan đến anh, tôi lấy tiêu đề “ai chết mặc ai”, để bày tỏ, thậm chí là lột tả phần nào những bất cập mà tôi đang phải đối mặt trong công việc hàng ngày. Bởi khi công việc được “dồn” cho một ai đó, tức là “đùn đẩy” sang cho một ai đó chịu trách nhiệm chính, nghiễm nhiên là người đó chịu trách nhiệm hoàn toàn. Những người tham gia chỉ mang tính chất cho vui. Bởi ai cũng nghĩ đó chẳng phải việc của mình, tham gia hỗ trợ, giúp được đến đâu thì giúp, thậm chí chỉ làm, giúp cho có, cho xong chuyện.

Nhiều khi tôi nghĩ, mọi người sống với mình như thế nào thì mình sống như vậy. Có lẽ nên thế thật. Bởi mình nghĩ đến cái chúng, nghĩ cho họ cũng là nghĩ cho mình, tôn trọng họ cũng là tôn trọng mình. Nhưng ai nghĩ cho mình, ai tôn trọng mình đây? Khi khó khăn thì đùn đẩy trách nhiệm. Lẽ sống ở đời vậy uh? Sống phải có trách nhiệm với chính mình, với những gì được giao chứ? Đằng này, cái gì cũng hay. Thực sự trong tôi lúc này, càng nói càng bực hơn mà thôi. Tốt hơn hết, ít nói, hành động nhiều hơn. Bởi, nói cũng được một chút rồi, coi như thế cũng tạm tạm cho đỡ bực dọc. Hãy hành động, “hành động một mình”, bởi chẳng ai quan tâm mình dành thời gian, khổ sở như thế nào... cho công việc. Cái mà người ta quan tâm, đã có “thằng” đứng ra chịu trách nhiệm cứ thế mà nạt, đến ngày đó, cứ lôi ra mà đe, mà “trảm” đầu tiên. Còn những người liên quan chẳng cần quan tâm làm gì.


Lẽ sống là thế đó. Kế hoạch cho to, hoành tráng, cho đẹp. Nhưng chỉ làm trang trí cho vui, gọi là có. Anh em ban đầu thì vui vẻ, hớn hở, đến khi khó khăn mới biết “ông tôi” thế nào. “Còn tiền còn bạc còn đệ tử/Hết tiền hết gạo hết ông tôi”. Mày chết mặc mày. Đúng là “sống chết mặc ai”.

0 comments:

chủ đề

Ăn của rừng bài báo khoa học bản quyền bành trướng Bảo vệ cây là bảo vệ chính mình biến đổi khí hậu Biển Đông Biết sai vẫn cứ làm biểu đồ biểu đồ hộp biểu đồ sai số chuẩn Biểu đồ tương quan Biểu đồ với nhãn bon-sai boxplot buoc-dau-nghien-cuu-khoa-hoc but-ky-doi-toi Cái tài Cái tâm Cái tầm canh tác đất dốc Cây xanh đô thị Cha chung không ai khóc cha nào con nấy Chân thiện mỹ chân trong chân ngoài chạy chức chạy quyền Che chở Chết toàn tập chọn cách ta sống chữ tín chuyện giờ mới kể có vấn đề Cơm áo gạo tiền Con cháu các cụ con người biến thái Con ông cháu cha công nghệ 4.0 correlation matrix corrgram corrplot Cứ đi rồi sẽ tới cuộc cách mạng 4.0 Đam mê đàn gảy tai trâu danh dự danh xưng phù phiếm Đạo đức sống đào tạo sau đại học Đạo văn Đấu tranh sinh tồn day-do Đẹp trong tâm hồn Đi tắt đón đầu dở khóc dở cười đọc nghe nhìn và cảm nhận Dồn điền đổi thửa Động lực dựa vào nhau mà sống error bar plot GGalyy ggcorplot ggExtra ggiraph ggplot2 ggrepel ggthemes Giáng sinh Giáo dục giàu nghèo giục tốc bất đạt Góc quê gridExtra Hài lòng Hai mặt một lời hãy là chính mình hãy sống có trách nhiệm hơn hèn nhát Hiệu sau ứng bão hiệu ứng domino formosa Hiệu ứng sau bão Hòa cả làng học giả bằng thật hoc-lam-tho hoc-r-moi-ngay Ích kỷ KH&CN khả năng Khoán chi Không lối thoát Kiểm định thống kê kỹ năng mềm Kỷ niệm vùng miền Label lan rừng Lão Hạc thế kỷ 21 Liêm chính lính đánh thuê Lợi dụng lợi ích nhóm lừa trên gạt dưới lười suy nghĩ Lương thiện giả vờ Lương y Ma trận tương quan Mẹ Miền cát trắng miền đất hứa Mộc Châu món ăn địa phương Mùa gặt Mục đích sống Mường La Nghịch lý chất lượng - số lượng Nghiên cứu khoa học Ngồi chơi xơi nước Nhân cách nhu cầu Những cung đường tôi đã qua NN&PTNT phân cấp sinh trưởng phân tích hậu định phan-bien-xa-hoi plot3D psych Quán Nha R Rừng ngập mặn rước hổ về nhà rvg sach-hay SARS-CoV-2 sau-luy-tre-lang sciplot Số cây Số liệu trống không Sông Châu sống chết mặc ai sức ỳ sức ỳ bản thân suy thoái Tầm lùn tâm sự tâm sự buồn thảm họa formosa thảm họa môi trường tham nhũng Thân cô thế cô thắng cố ngựa Thăng trầm Thấy vậy mà không phải vậy Thế cây Thế cây cổ Thế cây thế người Thông điệp cuộc đời Thống kê mô tả Thông tư Thước đo lòng người Thủy điện Tiên trách kỷ hậu trách nhân Tình bạn cao đẹp Tình người Tố chất làm khoa học tội đếch gì mà phải ghét ai Tôi sợ giầu lắm track changes Trải nghiệm tre già măng mọc trở mặt Trung thực tư duy Tự sự Tư tưởng thụt lùi tuy duy nhiệm kỳ Ứng dụng R trong lâm nghiệp Văn hóa cảm ơn Văn hóa giao thông văn hóa ngầm Văn hóa xin lỗi Xấu khen đẹp chê Xỏ nhầm giầy xoay đầu đổi đít Ý tưởng
Powered by Blogger.

Disqus Shortname

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

Labels Max-Results No.

Comments system

Contact Form

Name

Email *

Message *

bài đăng phổ biến

số lượt ghé qua trang blog

Bài đăng nổi bật

Thế cây thế người

T hế trong CÂY CẢNH thể hiện các chi tiết về CẤU TRÚC ở mọi phương diện, đa góc nhìn (trên dưới trái phải ngang dọc), trong đ...

Bài đăng phổ biến

bài xem nhiều nhất