Đầu tuần, anh có đọc mail tôi gửi từ
thứ 6 tuần trước. Đọc thư anh trả lời mà tôi chẳng biết nói mần răng nữa. Thực
sự tôi đã thất vọng hoàn toàn. Trời ơi. Anh nói, “anh sẽ cố gắng tập trung hơn,
nhưng trước mắt anh dành thời gian giải ngân, còn các chuyên đề anh sẽ dần hoàn
thiện”. Đến thời điểm này mà anh vẫn cứ bình chân như vại. Nếu theo chỉ đạo, cuối
tháng này (hôm nay đã là 10/10) nghiệm thu các chuyên đề. Anh nói vậy, tôi sẽ “bói”
đâu ra sản phẩm mà tổ chức nghiệm thu đây. Hay trong anh chỉ nghĩ, nhiệm vụ của
anh chỉ có 3 cái chuyên đề thôi uh? Tôi chẳng thể hiểu được anh nữa. Kế hoạch
tôi xây dựng, gửi TP, gửi các anh em trong nhóm, có vấn đề gì thì trao đổi: chỗ
này chưa phù hợp, điều chỉnh cho phù hợp với từng thành viên... Gửi cho anh,
cho mọi người đến một câu anh có nhận được thư thôi cũng chẳng có, huống chi trông chờ
anh đọc kế hoạch, anh có ý kiến cho bản kế hoạch. Trong khi, tôi cứ nghĩ làm kế
hoạch, mọi người ok kế hoạch, vậy cứ thế mà làm. Ai cũng có trách nhiệm theo kế
hoạch đó. Nhưng tôi đã nhầm to. Kế hoạch chỉ làm cho có, chứ mấy ai quan tâm
làm theo kế hoạch đó bao giờ. Nghĩa là bản kế hoạch đó chẳng có chút giá trị
nào, ngoại trừ làm cho có (thủ tục).
Tại sao tôi nói vậy uh? Ngay họp giao
ban chuyên môn, lãnh đạo còn kêu trông chờ gì vào tờ kế hoạch, mà phải đốc thúc
mọi người. Chứ cứ ngồi chờ kế hoạch, đến hẹn không có thì mần răng? Lãnh đạo
nghĩ vậy, huống chi những người thực hiện. Vậy sinh ra kế hoạch thực hiện hàng
quý, hàng năm để làm chi? Trang trí cho đẹp thôi uh?
Thực sự mà nói, giờ tôi chẳng có thời
gian để viết vài dòng tâm sự ra đây. Bởi tôi dành thời gian đó chủ động hoàn
thiện nhiệm vụ cho xong, nhưng khổ nỗi, ai cũng kêu là phối hợp người này người
nọ. Nhưng đó chỉ trên danh nghĩa mà thôi, chứ thực tế thì hoàn toàn khác. Nhưng
tôi đã cố gắng kìm nén (những bức xúc) để viết ra đây, trước như một lời tâm sự
để giải khuây cho đỡ bực tức, sau lưu đó làm kỉ niệm, quan trọng hơn lấy đó làm
bài học cho việc phối hợp, hợp tác trong công việc thường nhật, cũng như ở các
đơn vị khác (hợp tác).
Như hôm trước có nói, tôi nghĩ đó là
bài chót tôi viết về anh, viết về vấn đề mà anh em đang phối hợp chung. Nhưng
xin rút lại rằng, đó chưa thể là bài chót trong chuỗi bài viết về những vấn đề
bất cập trong tôi, anh và vấn đề chung. Nói ra mà càng bực. Nhưng không thể
không nói ra, bởi cứ dồn nén lại, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cũng phải thú thực một điều, trong tôi giờ đã mất hết niềm tin ở mọi người
(không phải tất cả). Ở môi trường tập thể, phải nghĩ đến cái chung, ấy vậy mà
chẳng ai quan tâm cả. Tôi còn nhớ như in, cái ngày anh và một anh nữa (có 3 anh
em trong nhóm), làm khó dễ tôi, gọi riêng tôi ra nói chuyện, chỉ trích tôi này
nọ. Thực ra khi đó, tôi được giao giải ngân một mảng, tôi đã hoàn thiện, nhưng
do điều chỉnh gì đó nên phải làm lại. Trong khi tôi bận việc khác, ấy vậy các
anh kêu tôi là không đả động gì, không có trách nhiệm... Ôi chao, giờ mà tôi lấy
tình cảnh bây giờ nói lại cho trường hợp đó chắc các anh sẽ ái ngại lắm về vấn
đề đó. Mà không. Chắc giờ cái dây thần kinh “ái ngại” đó của mọi người có thể bị
đứt hoặc chai lì mất rồi.
Sống có trách nhiệm hơn
Giờ tôi mới nghiệm ra một điều “sống chết mặc ai” ở cái môi trường này.
Tiêu đề mà tôi lấy làm bài viết trước. Trước đó cũng liên quan đến anh, tôi lấy
tiêu đề “ai chết mặc ai”, để bày tỏ, thậm chí là lột tả phần nào những bất cập
mà tôi đang phải đối mặt trong công việc hàng ngày. Bởi khi công việc được “dồn”
cho một ai đó, tức là “đùn đẩy” sang cho một ai đó chịu trách nhiệm chính, nghiễm
nhiên là người đó chịu trách nhiệm hoàn toàn. Những người tham gia chỉ mang
tính chất cho vui. Bởi ai cũng nghĩ đó chẳng phải việc của mình, tham gia hỗ trợ,
giúp được đến đâu thì giúp, thậm chí chỉ làm, giúp cho có, cho xong chuyện.
Nhiều khi tôi nghĩ, mọi người sống với
mình như thế nào thì mình sống như vậy. Có lẽ nên thế thật. Bởi mình nghĩ đến
cái chúng, nghĩ cho họ cũng là nghĩ cho mình, tôn trọng họ cũng là tôn trọng
mình. Nhưng ai nghĩ cho mình, ai tôn trọng mình đây? Khi khó khăn thì đùn đẩy
trách nhiệm. Lẽ sống ở đời vậy uh? Sống phải có trách nhiệm với chính mình, với
những gì được giao chứ? Đằng này, cái gì cũng hay. Thực sự trong tôi lúc này,
càng nói càng bực hơn mà thôi. Tốt hơn hết, ít nói, hành động nhiều hơn. Bởi,
nói cũng được một chút rồi, coi như thế cũng tạm tạm cho đỡ bực dọc. Hãy hành động,
“hành động một mình”, bởi chẳng ai quan tâm mình dành thời gian, khổ sở như thế
nào... cho công việc. Cái mà người ta quan tâm, đã có “thằng” đứng ra chịu
trách nhiệm cứ thế mà nạt, đến ngày đó, cứ lôi ra mà đe, mà “trảm” đầu tiên.
Còn những người liên quan chẳng cần quan tâm làm gì.
Lẽ sống là thế đó. Kế hoạch cho to,
hoành tráng, cho đẹp. Nhưng chỉ làm trang trí cho vui, gọi là có. Anh em ban đầu
thì vui vẻ, hớn hở, đến khi khó khăn mới biết “ông tôi” thế nào. “Còn tiền còn
bạc còn đệ tử/Hết tiền hết gạo hết ông tôi”. Mày chết mặc mày. Đúng là “sống chết
mặc ai”.
0 comments:
Post a Comment