Cạnh vệ đường có hàng cây Keo lá tràm, xe lọt qua 3 cây, tôi ngồi sau cố bình
tĩnh, lấy tay bám vào 1 cây với hy vọng giảm được phần nào tốc độ xe, nên cánh
tay bịt sạt nhẹ khoảng 5cm mà cũng không ăn thua gì. Xe chạy tiếp và chỉ chịu
dừng lại khi đầu xe MẮC phải 1 cây Keo, và hai anh em NGÃ nhào ra.
Cách đó chưa đầy 5m có hai cô cháu (người dân đi làm đồng đang ngồi nghỉ), chạy đến hỏi hai cháu có làm sao không? Hai anh em đồng thanh đáp, chúng cháu không sao, chúng cháu cảm ơn cô. Làm cô HÚ HỒN, cô nói. Người đi đường thấy vậy cũng dừng xe lại, muốn xuống giúp nhưng thấy mọi người không sao.
Sau đó hai anh em đứng dậy, đẩy xe lên đường. Nắn lại cái giỏ xe bị bẹp (may không bị sao, vì xe đi thuê), và lên xe đi tiếp. Trên đường đi, tôi ngồi sau bảo lúc đó anh hơi mất bình tĩnh nên xử lý tình huống hơi rối. Thực ra nếu mình cầm lái không biết có thể xử lý được như anh không?
Nghĩ lại cũng may, may vì xe lao xuống vệ đường, chứ xe vẫn trên đường, chạy thẳng, lao tới hai cô cháu đang ngồi nghỉ cạnh đường (chưa đầy 5m tính từ khi xe bắt đầu lao xuống vệ) thì không biết chuyện gì xảy ra sau đó.
THIẾT NGHĨ, mọi sự không thể vội vàng được, bởi “giục tốc bất đạt”. Trong cuộc sống, có nhiều thứ bạn không thể nóng vội được, trong trường hợp này, vì muốn nhanh để kịp tắm biển (biển Ngư Thủy, Lệ Thủy, Quảng Bình) trước khi trời tối, mà hai anh em đã phải trả giá cho sự vội vã đó. Mặc dù hai anh em còn may mắn, nhưng đây là một bài học nhớ đời cần nghiêm chỉnh suy nghĩ lại và rút kinh nghiệm, dù bất cứ việc gì trong cuộc sống.
0 comments:
Post a Comment