Chúng
ta thường có thói quen đánh giá một ai đó thông qua vẻ bề ngoài khi mới gặp lần
đầu hoặc vô tình chạm mặt khi đi qua trên đường, trong các cửa hàng… và đã được
đúc kết qua câu ca “nhìn mặt mà bắt hình dong” ít nhiều đều có cơ sở của nó.
Tuy nhiên, trong phạm vi bài viết không đi sâu vào đưa ra những minh chứng cho
câu nói đó, mà chỉ là kể một câu chuyện vui liên quan đến cái gọi là “nhìn mặt
mà bắt hình dong” mà tôi được nghe kể lại (chuyện hoàn toàn có thật).
Chẳng là có một anh đang chuẩn bị
làm nghiên cứu sinh được giới thiệu về thầy hướng dẫn khoa học và cũng chưa được
gặp bao giờ, có chăng chỉ là nghe qua các công trình, bài báo nghiên cứu hay
qua lời kể của người này người kia. Anh này ở phía trong (Tây Nguyên) còn thầy
được giới thiệu làm hướng dẫn khoa học hiện đang sinh sống và công tác ở phía Bắc
(Hà Nội). Sau khi được giới thiệu, xin địa chỉ, và được sự đồng ý, đến gặp thầy
ở nhà riêng. Khi đến nhà, bấm chuông cửa, người nhà ra mở cửa và được mời lên gặp
thầy. Bước lên lầu hai, anh này gặp một người dáng gầy, mảnh, mặc bộ quần áo ở
nhà (chắc hơi cũ) và chào, xin phép được gặp thầy “Q”. Thầy cũng già rồi (thời
điểm đó trên 70 thì phải), lại nói hơi nhỏ nên anh này không nghe rõ. Anh hỏi lại
một lần nữa, cho cháu gặp thầy Q. Thầy trả lời “tôi Q đây”. Anh này mới sững
người ra và nói lời xin lỗi với thầy vì không nghe rõ. Sau đó thì hai thầy trò
trao đổi công việc như bình thường.
Sau khoảng hơn chục năm, anh này đã
tốt nghiệp NCS theo quy định và hiện đang là phó giám đốc một sở tại một tỉnh của
Tây Nguyên. Vừa rồi có dịp mới kể câu chuyện mà cách đây hơn chục năm anh đã vấp
phải. Trước khi làm NCS anh này nghĩ chức danh GS. TS là người phải như thế này
như thế kia, nên khi lần đầu gặp thầy anh này cứ ngỡ là người giúp việc, nói
xin phép được gặp thầy Q đến hai lần, lần thứ hai thầy nói to, rõ “tôi Q đây”
anh này mới giật mình, tái mặt cho cái thói quen “nhìn mặt mà bắt hình dong”
như bao người khác.
0 comments:
Post a Comment