S
|
au một thời gian chịu nhiều áp lực từ
nhiều phía, ngay cả trong nội tâm của mình nhiều khi vẫn đấu tranh gay gắt việc
“nên” hay “không nên” làm. Và đến thời điểm này, nói chung trong đầu cũng nhẹ
bớt phần nào, tức là, dành ít thời gian nghĩ, làm và hoàn thiện nó (báo cáo).
Thôi thì, “một cánh én nhỏ chẳng làm nên
mùa xuân”, tự mình cho phép mình cảm thấy “tạm” hài lòng về những gì mình đã, đang và sẽ cố gắng để hoàn thành
báo cáo. Biết rằng, sẽ là thiếu khách quan để nói như vậy. Tuy nhiên, những ai
trong cuộc mới hiểu được phần nào. Ngay cả người trong cuộc cũng chẳng chịu hiểu
cho “một ít” huống chi bạn nào (bạn đọc)
đọc được mấy lời tự sự của mình.
Nói ra có lẽ sẽ là “đụng chạm” ít nhiều và chuyện “không ưa”, “ghét bỏ”... là đương nhiên. Vì vậy, có lẽ mình cũng chỉ đề cập một
chút đến việc mình “tạm” hài lòng
thôi. Bởi mình đã bỏ ra quá nhiều thời gian, công sức. Thực ra, mình cũng chưa
hài lòng chút nào, nhưng nhìn xung quanh những con người có liên quan mà mình
thấy “ớn” luôn. Việc đã “túm” được
người có tóc (người chịu trách nhiệm) rồi, thì chẳng cần quan tâm gì nhiều, ông
làm như thế nào, làm ra sao... đến giờ tôi cần là phải có... và “không có lý do nào không hoàn thành”, “không có lý do nào không kịp tiến độ”...
không thể kháng lệnh“tiên chỉ”.
Đứng ở khía cạnh chuyên môn, mình mượn
cụm từ “giá như” để giãi bày. Thực
ra, cơ chế nó vậy, việc mình không hoặc kém “thích nghi” thì chuyện bị “đào
thải” chỉ còn vấn đề thời gian. Ở đây, giá như người quản lý dành sự quan
tâm về chuyên môn bằng 1/3 hoặc 1/4 so với sự quan tâm đặc biệt về “tài chánh”,
thiết nghĩ mọi vấn đề ít nhiều sẽ được giải quyết ổn thỏa. Nhưng không, việc ai
nói ra thì người ấy đi mà làm, nói ra cho có chứ chẳng ai quan tâm làm gì. Mà
nói ra (sự thật mất lòng) thì nhiều người chẳng ưa. Bởi, mọi người khác cũng
như vậy, có vấn đề gì đâu? Khổ chỗ, nếu mình cũng như người khác thì “tâm”
không đành. Biết làm sao đây? Trong cảnh huống đó, mình có xin ý kiến của nhiều
người đi trước, nhưng cũng chẳng ăn thua. Bởi, cơ chế nói vậy, chế độ nó vậy. Tốt
hơn hết, hãy thích nghi hơn là đi ngược lại dù thực tại có “thối nát” thế nào đi chăng nữa.
Trong cái note này, có lẽ nhiều bạn sẽ
chẳng hiểu được gì khi đọc hết câu chuyện. Ngay bản thân mình cũng cảm thấy khó
hiểu. Mình biết điều đó, nhưng không thể đi sâu chi tiết trong từng tình huống
một. Như mình có nói, sẽ “đụng chạm”
ít nhiều đến những người có liên quan ngay cả cấp “trên”. Nên mình cũng chỉ nói
chung chung thôi, chứ “thân cô thế cô”
biết nói gì, làm được gì. Mình viết ra, đây là “tự cho” mình được cảm thấy đỡ
nhọc đầu hơn một chút. Thời gian qua mình đã dành quá nhiều thời gian công sức
cho nó, nhưng hiệu quả cũng chưa ok lắm. Bởi như mình có nói “một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân”.
Nói là bớt nhọc đầu thôi, chứ chẳng thể thảnh thơi được là bao nhiêu. Nhưng dù
gì nói ra được cũng cảm thấy thoải mái được phần nào.
0 comments:
Post a Comment