M
|
ột hôm, sau khi
đo đếm một số chỉ tiêu sinh trưởng cây trồng rừng ngập mặn (Cửa Hội, Nghi
Xuân), do trời bắt đầu mưa, tôi cầm đồ, dụng cụ đo đếm lên bờ trước và bảo anh
Ng (một đồng nghiệp) lên sau mang mẫu thí nghiệm (bộ phận thân cây Bần chua,
Đâng, Trang). Rửa chân tay, mặc quần xong (đo rừng ngập mặn phải mặc quần cộc)
anh lững thững tay không đi lên bờ (đường đê). Tôi lên trước, quay lại nhìn
thấy vậy, bảo sao anh không mang mẫu lên, trước khi lên em đã dặn rồi mà. Anh
không nói chi, quay lại mang mẫu, trên đường lên bờ, tôi thấy anh có gì vui nên
miệng luôn nở nụ cười. Lên tới nơi, anh bảo: Anh có TỐ CHẤT LÀM KHOA HỌC (nhà
khoa học, nghiên cứu khoa học). Rất tốt, tôi nói và hỏi: Tại sao tự nhiên anh
nói vậy? Anh bảo, anh hay quên do tập trung suy nghĩ một vấn đề khác (anh giải
thích cho vấn đề mình quên không mang mẫu theo). Tôi cười và không nói gì.
Trưa về đi ăn
cơm, hai anh em đi được nửa đường (khoảng 500m) thì anh Ng nhận ra mình quên
không mang ví. Tôi nói, thêm bằng chứng, rằng anh có tố chất làm nghiên cứu khoa
học. Hai anh em cười vui vẻ, ngậm ngùi quay về lấy ví. Đến lượt tôi, khi ăn
cơm, anh nhắc tôi cuối tuần phải giải quyết một việc mà hôm trước tôi có nói.
Em quên mất. Em cũng có tốt chất làm khoa học, anh nói. Hai anh em lại cười vui
vẻ. Tôi nói, thế thì còn rất nhiều người có tốt chất làm nhà khoa học.
Hôm 20 vừa rồi,
thực sự không hiểu sao (vô tình) có ngày sinh nhật vợ thôi mà tôi không nhớ,
cũng chẳng lời chúc mừng sinh nhật dù một tin nhắn. Thế là biết thêm là thế nào
khi phụ nữ giận dỗi. Vợ nói: Có mỗi ngày sinh nhật vợ mà còn quên. Anh còn quan
tâm gì về em nữa không? Năm nào sinh nhật vợ cũng không ở nhà, được năm nay vào
hôm thứ 6 thì lại quên sinh nhật. Anh bận đến nỗi cả năm có một ngày cũng không
nhớ được? Tôi chẳng biết giải thích thế nào, chỉ nói cho anh xin lỗi. Hôm nay
đọc lại tin nhắn và nhớ đến sự thiếu trách nhiệm của mình khi ngày sinh nhật vợ
đã không bên cạnh lại còn quên, một lời chúc mừng, một tin nhắn cũng không?
Nghĩ lại mà thấy buồn cho chính mình, chắc tìm xem dưới đất có chỗ nào chui
được thì mình cũng chui xuống cho xong. Nhớ đến chuyện bữa trước về cách giải
thích nghe có vẻ rất hợp lý khi đầu óc hay quên, rằng mình có tố chất làm khoa
học. Hôm sau thử về giải thích rằng anh quên ngày sinh nhật em, bởi anh có tố
chất làm khoa học, do hay tập trung suy nghĩ vấn đề gì đó nên hay quên mọi
chuyện.
Thiết nghĩ đó
chỉ là ngụy biện cho sự thiếu trách nhiệm của mình. Trong cuộc đô thị phồn hoa lắm thị
phi, quả có rất nhiều thứ phải suy nghĩ, nhiều chuyện cần giải quyết nhưng đôi
khi ta đã vô tình lãng quên món quà quý giá nhất đời, GIA ĐÌNH VÀ NGƯỜI THÂN.
Người sinh thành ra ta, cả đời gian nan vất vả nuôi nấng ta nên người, luôn
quan tâm lo lắng cho ta mỗi khi ta đi xa nhà, công ơn trời biển đó sao ta có
thể vô trách nhiệm mà quên được. Thật đáng trách nhưng cũng thật đáng thương.
Xin được gửi lời XIN LỖI chân thành đến bố mẹ, gia đình và đặc biệt là người vợ
bấy lâu nay đã tần tảo, hy sinh thời gian, tuổi trẻ, nhan sắc vì gia đình. XIN
LỖI EM.
0 comments:
Post a Comment