Người cần người
gọi người mong
Ngày ngày người
giục cho xong việc mình
Cắm đầu nghĩ
cách quên mình
Sớm xong được
việc bạn mừng tôi vui
Tôi cần người có
biết không
Cũng mong cũng
muốn người trông ngó ngàng
Mà sao người lỡ
chẳng màng
Để tôi cứ nghĩ
đời càng bất công
Buồn vui cuộc
sống ở đời
Có cho có nhận
cuộc chơi thường tình
Phải chăng người
biết mỗi mình
Quên đi chẳng
nhớ có mình có ta
Than ôi! cứ nghĩ
cuộc đời
Người người giả
tạo khéo mời tôi tin
Mà đâu có phải
tôi xin