Đau ...
Nỗi
khổ đâu chỉ riêng ai
Mỗi
người một cảnh sớm mai xoay vần
Duyên
phận trời định bên thân
Khó
lòng chối bỏ mà trân trọng mình
Bi
ai cuộc sống phân minh
Thân
ai phận đó lung linh sắc mầu
Trăm
bề vốn cảnh âu sầu
Khổ
bệnh đau đáu làm đầu nặng thêm
Giờ
đây ảnh hưởng ngày đêm
Đi
đứng làm việc ưa êm nhẹ nhàng
Ăn
uống thật khó đường hoàng
Đau
buốt khó chịu phải choàng chân ra
Ai
ơi nỗi khổ người ta
Tuổi
ít mắt bệnh người già trớ trêu
Khi
đau nhăn nhó vô nêu
Âm
thầm chịu đựng chẳng kêu phiền lòng
Đau
đó ai hiểu thấu trong
Đồng
cảm mới thấy nỗi lòng bấy lâu
Đau
đấy nhưng vẫn tươi cười